Cherreads

Chapter 4 - Chương 4 | Guild

Tôi quỳ trong ruộng lúa mì hồi lâu.

Gió thổi lạnh buốt qua tóc, mang theo mùi đất ẩm ngai ngái. Tai tôi vẫn văng vẳng tiếng đất đêm qua:

“Đau… khô… không thở được… nước…”

Tôi siết chặt nắm tay.

Bùn mềm oặt trong lòng bàn tay, lạnh đến tê dại.

“Ruen.”

Giọng mẹ vang lên từ bờ ruộng. Tôi ngẩng lên.

Bà đứng đó, người gầy gò quấn khăn vải xám, tay cầm liềm cũ. Gió sớm làm tóc mai bà bay lòa xòa quanh mặt.

“Lại ngồi ruộng sớm thế. Về ăn đi. Rồi chuẩn bị lên Guild.”

Tôi gật đầu.

Đứng dậy, bùn dính kín hai bàn tay, chảy xuống cổ tay thành vệt nâu sẫm.

Trên đường về, tôi nhìn bóng lưng mẹ đi trước.

Bước chân bà chậm nhưng chắc. Bùn bám kín ống quần, sợi vải rách tơi tả chỗ gấu.

Ánh sáng ban mai vẫn nhợt nhạt.

Mây xám che gần hết mặt trời. Gió thổi qua đồng lúa, nghe như hàng ngàn giọng nói thì thầm.

Tôi… nghe được chúng.

Trong chòi, mẹ nhóm bếp.

Khói củi cay xè mắt, mùi tro ẩm và cháo lúa mạch sôi lục bục quện vào nhau, ấm áp lạ thường.

Bà múc cháo vào bát gỗ, đặt trước mặt tôi.

“Ăn đi. Lên Guild xếp hàng sớm kẻo muộn.”

Tôi cầm thìa gỗ.

Tay run nhẹ. Ngón tay thon nhỏ, rám nắng, đầu móng nứt xước. Không còn là bàn tay yếu ớt, tái nhợt của Lior.

Cháo nóng, nhạt vị, thoang thoảng mùi hành khô.

Tôi nuốt từng thìa nhỏ, chậm rãi, để hơi nóng lan khắp bụng.

Mẹ lặng lẽ gói đồ bên góc bếp.

Túi vải cũ xếp đầy khoai lang nhỏ, vài củ hành tím, ba nhúm nấm khô. Bà cẩn thận buộc chặt dây, tay run nhẹ vì lạnh.

“Đem đống này đổi Aspa. Đủ đóng fee Guild ID.”

Aspa.

Đồng tiền mỏng, tròn, hợp kim đồng thiếc, lỗ vuông giữa.

Tôi chưa từng cầm. Trong làng, ai cũng đổi hàng lấy hàng. Nhưng Guild không nhận hàng, chỉ nhận Aspa.

“Đi cẩn thận. Đừng nhìn ai lâu. Gặp lính thì cúi đầu.”

“V… vâng.”

Bà quấn khăn vải quanh cổ tôi. Mùi khói bếp, mồ hôi, và cả mùi tro ẩm phảng phất. Tôi hít thật sâu, muốn khắc mãi mùi này vào trí nhớ.

Con đường đất dẫn tới Trạm Guild nằm ngoài làng, sát bìa rừng.

Tôi đi bộ. Đất mềm, ướt, dính bùn, lạnh buốt qua kẽ chân.

Sương sáng chưa tan, đọng thành giọt trên cỏ, ướt gấu quần tôi sẫm màu.

Dọc đường, tôi gặp vài người.

Ông thợ rèn vác búa trên vai, lưng cong, tay chai sần đen kịt vì khói lò.

Bác thợ mộc đẩy xe gỗ chất cành củi khô.

Bà cụ gùi nấm rừng, lưng còng, tóc trắng xõa ngang vai.

Họ nhìn tôi, ánh mắt lạ lẫm, rồi lại cúi đầu, tiếp tục bước đi.

Tôi cúi đầu chào. Không ai trả lời.

Tôi đến Trạm Guild khi mặt trời đã lên khỏi rặng núi, ánh sáng vẫn nhợt nhạt, bị mây xám che gần hết.

Ngôi nhà gỗ thấp, mái tranh xám, vách tre nứt lỗ chỗ, treo tấm biển gỗ sần sùi:

“GUILD – CHI NHÁNH DENMIRE – RANK E ONLY.”

Cửa khép hờ.

Bên trong vọng ra tiếng người nói chuyện lẫn tiếng cốc chén gõ vào nhau lách cách.

Mùi rượu rẻ tiền, mùi mồ hôi, mùi sắt rỉ của vũ khí. Nồng. Gắt. Nhưng thật.

Tôi hít sâu. Tay siết chặt túi vải.

Tim đập thình thịch. Họng khô khốc.

Tôi đẩy cửa.

Bản lề gỗ kêu cót két.

Guild rộng cỡ ba gian.

Trái là quầy gỗ dài. Sau quầy là ông già râu lưa thưa, tóc thưa bạc, mắt ti hí, tay cầm thẻ gỗ khắc tên.

Phải là bảng nhiệm vụ. Giấy da cũ dán chồng lên nhau, chữ nhòe, góc rách tả tơi, vết bẩn nâu đỏ loang lổ.

Giữa Guild, mấy Adventurer đang kiểm tra vũ khí.

Đàn ông, phụ nữ, trẻ hơn mẹ tôi cũng có. Ai cũng mặc áo da thú, quần vải dày, chân đi ủng cao su lấm bùn.

Mùi mồ hôi, mùi máu khô, mùi thuốc chữa thương… ngai ngái, tanh tanh, nhưng sống.

Tôi bước tới quầy, cúi đầu.

Tay siết chặt túi vải đến tê dại.

“Đăng ký mới à?”

Giọng ông thu ngân khàn khàn, mệt mỏi.

“D… dạ.”

“Fee Guild ID: 30 Aspa.”

Tôi mở túi vải, đặt khoai, hành, nấm khô lên bàn.

Ông ta lật qua lật lại, nhấc củ khoai, bóp nhẹ, ngửi nấm.

Mùi đất, mùi nấm khô, mùi mồ hôi tay tôi tan vào không khí.

Ông ta thở dài.

“Cái này… chỉ đổi được khoảng 18 Aspa.”

Tôi cứng người.

Tay run, quai sọt trượt khỏi vai, đập xuống đất bịch một tiếng nhỏ.

“…Không đủ… không đăng ký được sao…?”

“Quy định mà.”

Giọng ông ta đều đều.

“Guild không phải nơi phát chẩn. Không đủ thì về.”

Tôi cúi đầu.

Nước mắt trào lên, cay xè, nhưng tôi nuốt xuống. Ngực thắt lại, khó thở.

Phía sau, ai đó hối:

“Nhanh lên thằng nhóc, chắn đường.”

Tôi lùi sang bên.

Chân run, lưng chạm vách gỗ lạnh ngắt.

Bảng nhiệm vụ treo sát tường phải.

Tôi liếc qua. Giấy da cũ, chữ nhòe. Dòng đầu tiên run rẩy trước mắt tôi:

“Slime Hunt – Rank E – Reward: 12 Aspa mỗi 5 con.”

Slime.

Quái vật yếu nhất đồng bằng. Mẹ từng bảo: “Chỉ là cục gel trong suốt, dẫm lên là nổ.”

Tôi siết chặt quai sọt.

Ngón tay lạnh buốt, móng tay sẫm nâu dính bùn.

Tôi… không muốn biến mất.

HẾT CHƯƠNG 4

More Chapters