Cherreads

Chapter 10 - Chương 10 | Âm Thanh Từ Đất

Chúng tôi trở về Guild khi nắng đã lên cao. Ánh sáng buổi sáng chiếu xuống mái nhà tranh phủ đầy rêu, phản chiếu những tia lấp lánh nhợt nhạt. Con đường đất trước cổng Guild lầy nhão vì sương đêm, lấp lánh những vũng nước nông đọng bùn xám.

Kilven đi trước, vai cậu thẳng, bước chân nhanh và chắc. Cậu không quay đầu lại, nhưng tôi biết cậu nghe rõ từng nhịp dép rơm lép nhép phía sau mình. Tôi siết chặt quai sọt, mùi dịch slime tanh nồng vẫn ám trong tóc, trong da, trong từng hơi thở.

Trước cổng Guild, mấy mạo hiểm giả Rank D ngồi xổm trên tảng đá lớn, tay cầm bát gỗ đựng cháo lúa mạch loãng. Họ liếc qua chúng tôi, ánh mắt lười biếng, khinh miệt nhạt nhòa, rồi quay đi, tiếp tục câu chuyện dở dang về nhiệm vụ săn goblin ở biên giới.

Tôi cúi đầu bước nhanh, cố nuốt cơn buồn nôn dâng lên khi mùi người, mùi rượu, mùi mồ hôi và máu hòa trộn bốc lên từ sảnh Guild. Tiếng ồn vang khắp nơi. Tiếng chén gỗ va vào bàn, tiếng kim loại lách cách, tiếng cười khàn khàn xen tiếng rên đau nhức của ai đó bị thương, tất cả hòa thành thứ âm thanh nặng nề.

Kilven đưa thẳng túi da đựng core slime cho nữ staff ngồi quầy tiếp nhận. Cô ta đeo khăn trùm đầu xám, tay thô và đầy vết xước. Mắt cô ta liếc nhanh qua tôi, rồi cầm túi da đổ ra bàn cân bằng đá xanh. Bảy viên slime core lăn ra, lấp lánh ánh xanh nhạt dưới ánh sáng đèn dầu.

“Bảy core. Ba mươi năm Aspa cộng bảy thưởng, tổng ba mươi bảy.”

Giọng cô staff khô khốc, không hề thay đổi dù đọc ra con số gần gấp đôi ngày thường. Kilven gật đầu. Cậu cầm lấy túi Aspa cô ta đẩy qua, thắt lại bên hông, rồi quay sang tôi.

“Đây, phần của ngươi.”

Cậu lấy ra từ túi năm viên Aspa, bỏ vào tay tôi. Đồng xu kim loại nhỏ, lạnh buốt, sắc vàng nhạt xỉn ánh trong lòng bàn tay rám nắng, còn dính vết bùn slime khô.

Năm Aspa.

Tôi chưa từng cầm trong tay nhiều như thế cùng lúc. Tim tôi đập thình thịch, máu dồn lên thái dương nóng ran. Tôi cúi đầu thật thấp.

“Cảm… cảm ơn…”

Kilven không trả lời, chỉ lướt ánh mắt đen sẫm qua tôi rồi xoay người rời quầy. Vai cậu khẽ nhô lên hạ xuống theo nhịp bước. Tôi nhìn theo bóng lưng cậu, nhỏ bé nhưng cứng rắn như đá núi.

Tôi siết chặt năm viên Aspa trong tay. Mép đồng xu cấn vào da đau nhói nhưng cũng rõ ràng như nhịp tim tôi lúc này.

“Ruen?”

Tôi giật mình. Giọng nữ staff vang lên sát tai. Tôi ngẩng đầu, thấy cô ta đang nhìn tôi, ánh mắt nâu nhạt không hẳn lạnh lùng mà giống như đang nhìn một hòn đá ven đường.

“Ngươi đăng ký nhiệm vụ mới không? Hôm nay Guild treo nhiệm vụ hộ tống xe hàng tới trấn Tolman. Rank F vẫn được nhận.”

Hộ tống xe hàng?

Tôi chưa từng rời khỏi làng Denmire này. Tolman… tôi từng nghe cái tên đó, một trấn thương mại lớn hơn, nằm giáp biên Yaderat và Vermundra. Một nơi xa xôi, nơi có đường đá lát và lửa đèn dầu cháy suốt đêm.

Tôi nuốt khan. Ngón tay siết chặt hơn năm viên Aspa trong tay, nghe âm thanh kim loại va vào nhau lách cách.

“…Em… có thể đi.”

“Được rồi.”

Cô staff kéo tấm bảng nhiệm vụ gỗ nhỏ, ghi nhanh tên tôi bằng mực đen đặc, nét chữ cứng và nhanh như mọi hồ sơ của Guild. Cô đưa cho tôi một mảnh giấy vải nhỏ ghi lộ trình, thu lại năm Aspa phí nhận nhiệm vụ, không thêm một lời.

Tôi cất giấy vào túi áo vải, quay lưng rời Guild. Trong bụng, cháo lúa mạch sáng nay đã nguội lạnh, chỉ còn lại cảm giác nặng và nhạt thếch khó chịu. Nhưng tim tôi thì nóng, nóng như thể có ai đang thắp lửa bên trong.

Tôi bước dọc con đường đất dẫn ra khỏi làng. Gió trưa thổi qua đồng lúa mì, xào xạc vang lên như giọng nói hàng ngàn người thì thầm.

“Đói…”

“Khát…”

“Muốn… nước…”

Tôi dừng lại giữa đường, nhìn bàn tay mình. Bùn slime đã khô lại thành vảy xám, rơi xuống từng mảng nhỏ khi tôi nắm chặt tay. Dưới lớp da rám nắng ấy, tôi cảm thấy một luồng gì đó đang chạy, âm ấm, len lỏi như rễ cây tìm nước.

“Đất… đang gọi mình sao…?”

Tôi nhắm mắt, lắng nghe. Trong tim, giọng nói ấy vẫn vang lên, nhẹ nhưng rõ, như tiếng đất thở dưới chân.

Ngày mai, tôi sẽ rời làng. Tôi sẽ đến Tolman. Tôi sẽ kiếm nhiều Aspa hơn. Và rồi… tôi sẽ không biến mất khỏi thế giới này.

HẾT CHƯƠNG 10

More Chapters