Cherreads

Chapter 3 - Chương 3 | Tiếng Gì Vậy

Tôi vẫn nằm trên chiếu rơm. Mùi rơm ẩm, mùi đất lạnh, mùi khói củi tắt từ đêm qua…

Tất cả hòa vào nhau, ngai ngái, nhưng thật.

Mẹ tôi không có trong chòi.

Tôi ngồi dậy, nghe tiếng chim sẻ ríu rít ngoài sân. Gió sớm thổi lạnh, lùa qua khe vách gỗ mục.

Tôi đưa tay lên.

Bàn tay rám nắng, nhỏ, sờn sùi. Tôi siết nhẹ, nghe khớp xương kêu lạo xạo.

Tôi là Ruen…

Bước ra ngoài.

Trời xám nhạt. Làng vẫn còn mờ sương.

Ruộng lúa mì ngả vàng, gió thổi làm thân lúa cọ xào xạc. Đất đen ướt sũng vì mưa đêm. Tôi bước xuống, bùn lún qua kẽ chân. Lạnh buốt.

Tôi cúi xuống, đặt tay lên đất.

Những giọt nước mưa còn đọng trên rễ lúa, lạnh ngắt.

Và rồi…

Tôi nghe thấy.

“…Đau…”

Tôi giật bắn người. Tim đập mạnh.

Tôi nhìn quanh. Không có ai.

Chỉ có gió thổi qua đồng lúa, mang theo mùi đất ướt và cỏ mục.

Tôi run rẩy.

Lại đặt tay xuống.

“…Khô… không thở được… nước… xin…”

Một tiếng thì thầm. Yếu ớt. Như tiếng ai sắp chết khát.

Tôi… nghe thấy đất?

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Ngày xưa, tôi cũng từng như vậy.

Nằm trên giường bệnh. Không cử động được. Không nói được.

Chỉ mong… ai đó nghe thấy tiếng tôi.

Tôi cúi gập người, trán chạm đất sũng nước.

Nước mắt tôi hòa với nước mưa thấm qua đất đen.

“Tôi… nghe thấy rồi.”

Tôi không biết mình đang nói với ai.

Có lẽ với đất.

Có lẽ với chính tôi.

Gió thổi mạnh. Đồng lúa rì rào.

Bầu trời xám loang vệt sáng nhạt. Ngày mới bắt đầu.

“Ruen! Ra ăn sáng đi con!”

Giọng mẹ vang từ chòi.

Tôi ngẩng lên. Hơi thở run run, ngực phập phồng.

Bùn lạnh bám đầy bàn tay, nhưng tim tôi ấm.

Tôi không biết mình là ai…

Nhưng ít nhất, tôi… vẫn đang sống.

Tôi đứng dậy.

Nhìn cánh đồng trước mặt.

Xa xa, tôi thấy con đường đất dẫn về phía nam, nơi có cổng thành gỗ lớn. Tôi không biết thành phố ấy tên gì. Tôi chỉ biết… Guild của làng tôi đặt trụ sở ở đó.

Guild…

Tiếng gió thổi qua đồng lúa, xào xạc như ai cười khẽ.

Tôi… không muốn biến mất.

HẾT CHƯƠNG 3

More Chapters