Cherreads

Chapter 2 - Chương 2 | Ánh Sáng Khác

Tôi nghe thấy gió.

Nó luồn qua mái tranh cũ, thổi lách tách vào vách gỗ nứt. Lạnh. Hơi ẩm. Mang theo mùi đất.

Tôi không mở mắt ngay. Tôi chỉ… cảm nhận.

Có gì đó lạ lắm.

Tôi nghe thấy… tim mình đập.

Từng nhịp nặng, rõ, không còn mỏng manh như tiếng máy đo nhịp tim ở bệnh viện.

Mùi ngai ngái xộc vào mũi. Mùi rơm mục, phân gà, đất ẩm, và khói bếp củi. Tôi ho khẽ. Đau rát. Nhưng… cái đau này, nó thật đến mức suýt khiến tôi bật cười.

Tôi mở mắt.

Ánh nắng nhợt nhạt len qua những kẽ mái tranh thủng lỗ. Trần nhà là những thanh tre đen bồ hóng. Tôi nằm trên tấm chiếu rơm xơ xác, cứng và lởm chởm.

Tôi nghiêng đầu. Vách gỗ bên trái rạn nứt, chèn đất sét trét kín kẽ. Góc nhà có một cái giỏ mây đựng khoai lang, vài củ đã mọc mầm tím.

Tôi đưa tay lên.

Nhỏ. Ngăm ngăm. Dính đầy bụi đất và vệt trầy đỏ sậm.

Ngón tay run nhẹ. Tôi nắm lại. Xòe ra. Nắm lại. Cảm giác… ấm, dù vẫn lạnh run.

Tôi… đang sống?

“Ruen!”

Giọng phụ nữ vang lên bên ngoài. Mạnh nhưng không gắt. Tôi nghe tiếng bước chân lẹp xẹp qua nền đất.

Cửa lều mở. Ánh sáng chiều đỏ sậm tràn vào. Người phụ nữ tóc đen búi cao, khuôn mặt rám nắng, xương gò má cao, đôi mắt sâu có vết chân chim. Bà mặc áo vải thô xám, cổ tay xắn cao, dính tro bếp đen.

Bà nhìn tôi, thở phào.

“Con tỉnh rồi à…? Mẹ cứ tưởng con sốt li bì thêm mấy ngày nữa.”

Bà ngồi xuống, tay vuốt tóc tôi. Bàn tay nứt nẻ, ngón cái có vết chai cứng như vỏ cây. Nhưng ấm. Ấm đến mức tim tôi đau nhói.

“Dậy đi. Mẹ nấu cháo lúa mạch rồi. Ăn cho lại sức, mai còn ra đồng.”

Mẹ…?

Tôi không nói gì. Họng nghẹn cứng. Không phải vì đau, mà vì cảm giác này quá… xa lạ.

Bà đứng dậy, phủi tay vào tạp dề, rồi quay ra cửa.

“Trời sắp mưa đêm đấy. Phải cày xong trước khi đất nhão.”

Tôi ngồi dậy. Đầu hơi choáng. Nhưng không yếu ớt như khi nằm viện. Tôi nhìn xuống chân mình. Gầy, nhưng chắc. Làn da ngăm đen, bám bụi.

Tôi chống tay xuống chiếu rơm, đứng lên.

Đất dưới chân cứng, lạnh. Tôi thấy tê buốt, nhưng cũng thấy… thật.

Tôi bước ra cửa.

Bầu trời xám nhạt, ánh chiều rữa dần, loang sang tím sẫm. Làng quê yên ắng. Ruộng lúa mì trải dài, gió lướt qua, xào xạc như tiếng thở dài.

Một cậu bé chạy ngang, chân trần, áo ngắn tay vá vai. Nó quay đầu cười với tôi, hở mấy chiếc răng sún.

“Ruen, đi hái quả dại không?”

Ruen…

Tôi đưa tay lên ngực. Tim đập mạnh.

Tôi là… Ruen?

Một cơn gió thổi qua đồng lúa. Lạnh. Tôi nghe… một tiếng gì đó. Không phải tiếng người. Không phải tiếng côn trùng. Mà là… tiếng rì rầm dưới chân tôi.

“Cậu… là ai?”

Tôi cúi xuống, đặt tay lên đất. Lạnh. Sần sùi. Nhưng dưới lớp đất ấy, có gì đó đang… đập. Chậm. Sâu. Thầm thì.

Tôi rút tay lại. Tim đập thình thịch. Tôi ngẩng lên. Trời sẫm hẳn, mây xám đùn lại, chuẩn bị trút cơn mưa đêm.

Tôi… không biết mình là ai nữa.

Tôi nhắm mắt. Hít vào. Không khí mát lạnh, nặng mùi cỏ và bùn. Lồng ngực tôi phập phồng.

Tôi là Lior…

Tôi là Ruen…

Hay chỉ là một ai đó… đang cố níu lấy sự tồn tại của mình?

Gió thổi qua đồng. Tiếng rì rầm im bặt.

Tôi mở mắt. Thằng bé khi nãy đã chạy xa. Tôi thấy nó nho nhỏ giữa cánh đồng, hòa vào màu lúa mì và đất ẩm.

Tôi… đang sống.

Dù là ai, ở đâu…

Chỉ cần… tôi không biến mất.

HẾT CHƯƠNG 2

More Chapters