Biểu tượng dị giáo trên tường là một lời hứa hẹn thầm lặng. Nó tiếp thêm sức mạnh cho từng bước chân của Lucien khi hắn tiến sâu vào nhà ga.
Không khí trở nên lạnh hơn, trong lành hơn. Sự hỗn loạn của Khu Vực Chìm không thể xâm nhập vào nơi sâu thẳm này. Ở đây, thế giới cũ đang ngủ một giấc không yên.
Đèn khẩn cấp chập chờn, được cấp nguồn từ một năng lượng bí ẩn đã chết từ lâu. Chúng hé lộ những thoáng nhìn về một thời đại đã qua. Vài bộ xương rô-bốt dọn dẹp nằm im lìm trong góc. Những tấm áp phích quảng cáo cho những sản phẩm không thể hiểu nổi đang bong tróc khỏi tường.
Đây là một lăng mộ của trật tự và logic máy móc, tương phản hoàn toàn với thế giới hỗn loạn bên trên.
Con đường đến Phòng Tĩnh Điện không bị canh giữ bởi quái vật, mà bởi hệ thống miễn dịch của chính lăng mộ: những cỗ máy phòng thủ tự động.
Một tấm áp suất trên sàn đột nhiên phát sáng màu đỏ. Ngay sau đó, một mảng trần nhà rít lên, mở ra một hàng vòi phun kim loại.
Hệ thống tẩy rửa bằng axit. Tâm trí Lucien phân tích ngay lập tức. Giao thức bảo trì định kỳ. Dùng để khử nhiễm sinh học. Chết người.
Cơ thể yếu ớt này không bao giờ có thể chạy thoát. Nhưng Chúa Tể Nghịch Ước không cần. Hắn hiểu rõ những hệ thống này, hiểu rõ logic của chúng.
Hắn phát hiện một bảng điều khiển nhỏ bằng nắm tay trên bức tường phía xa. Không do dự, hắn nhặt một ống kim loại và dùng hết sức bình sinh, ném thẳng vào nó.
Keng!
Ống kim loại va vào, làm móp lớp vỏ. Đèn đỏ trên sàn ngay lập tức chuyển sang màu vàng. Các vòi phun thu lại.
Hệ thống đã bị ghi đè. Giọng nói nội tâm xác nhận. Phát hiện hư hỏng ở đơn vị bảo trì số 7. Giao thức tạm dừng. Một mẹo đơn giản mà thanh lịch.
Hắn không phá vỡ hệ thống. Hắn chỉ đơn giản là ném cho nó một vấn đề mới cần ưu tiên.
Cuối cùng, hắn đã đến đích: một cánh cửa hầm tròn, khổng lồ, làm bằng một thứ kim loại đen bóng không xác định. Nó liền một khối, không tay nắm, không ổ khóa, không bản lề. Ở trung tâm là một viên pha lê duy nhất, không sáng.
Đây là Phòng Tĩnh Điện. Dân địa phương tin rằng nó bị niêm phong bằng ma thuật.
Lucien biết rõ hơn. Nó không vận hành bằng ma thuật. Nó vận hành bằng logic.
Hắn nhìn xung quanh. Bên cạnh cửa là ba khe cắm, mỗi khe được khắc một biểu tượng hình học phức tạp. Hắn nhận ra chúng ngay lập tức: Điện Tích Dương, Điện Tích Âm và Trạng Thái Trung Hoà. Cánh cửa này là một cục pin vũ trụ, nó cần một nguồn năng lượng đầu vào chính xác để mở.
Đây là câu đố đã làm đau đầu những kẻ săn kho báu hàng thế kỷ. Họ đã thử dùng ma thuật, dùng thuốc nổ. Họ thất bại vì cố gắng trả lời một câu hỏi vật lý bằng ngôn ngữ của đức tin.
Lucien lờ đi các khe cắm. Ánh mắt hắn quét xuống sàn, nơi đầy những mảnh vụn tích tụ qua các thời đại. Hắn tìm thấy thứ mình cần: một mảnh vỡ từ ống dẫn điện, vẫn còn rung nhẹ với điện tích dương; một mảnh đường ray từ tính, mang điện tích âm; và một viên đá granite trơ trụi.
Hắn bước đến cửa hầm.
Hắn nhét mảnh ống dẫn dương vào khe 'Điện Tích Âm'.
Hắn nhét mảnh đường ray âm vào khe 'Điện Tích Dương'.
Hắn ấn viên đá trung tính vào khe 'Trạng Thái Trung Hoà'.
Hắn đang tạo ra một nghịch lý. Một bài toán mà hệ thống không thể giải.
Viên pha lê ở trung tâm cánh cửa chớp tắt liên hồi. Đỏ, rồi xanh, rồi vàng, mỗi lúc một nhanh hơn. Hệ thống đang cố gắng dung hòa những mệnh lệnh bất khả thi.
Không thể dung hòa nghịch lý, nó buộc phải làm điều duy nhất mà lập trình cốt lõi cho phép: Chuyển về trạng thái an toàn nhất.
Mở.
Với một tiếng ù sâu lắng rung chuyển cả lòng bàn chân, cánh cửa đen liền mạch lặng lẽ trượt vào tường.
Không khí bên trong tỏa ra lạnh lẽo, vô trùng, và mang một cảm giác trống rỗng đến cùng cực.
Phòng Tĩnh Điện là một căn phòng tròn nhỏ. Ở trung tâm, trên một bệ đá đơn giản, là một chiếc bùa hộ mệnh khiêm tốn. Nó là một vòng kim loại xỉn màu, xoắn lại, treo trên một sợi dây da. Nó không có hào quang, không có năng lượng.
Sự tồn tại của nó được định nghĩa bằng sự trống rỗng.
Đây là Bùa Hộ Mệnh Nợ Hư Không.
Với một sự trân trọng chỉ dành cho một công cụ bậc thầy, Lucien bước tới và nhặt nó lên.
Khoảnh khắc ngón tay hắn chạm vào kim loại mát lạnh, tiếng gào thét trong linh hồn hắn—thứ tạp âm từ Trái Tim Của Lời Thì Thầm—biến mất.
Sự im lặng.
Vẻ đẹp hoàn hảo, tuyệt đối của bản chất thực sự trong hắn đã trở lại. Chiếc bùa không trấn áp Trái Tim; nó trấn áp khả năng cảm nhận của Khế Ước. Nó đang che giấu hắn khỏi chính Hệ Thống.
Hắn tròng sợi dây da qua đầu, để chiếc bùa nằm yên trên ngực, ẩn dưới lớp áo rách. Hắn cảm nhận sự thay đổi ngay lập tức. Sức nặng của Khế Ước, một áp lực thường trực đến mức hắn gần như đã quên, được dỡ bỏ.
Cảm giác đó giống như ngoi lên mặt nước sau cả đời bị dìm xuống.
Hắn không còn là một quân cờ, một linh hồn bị kiểm kê và đánh thuế. Đối với cuốn sổ định mệnh của Khế Ưước Vĩnh Hằng, hắn đơn giản là... không tồn tại.
Một nụ cười thực sự—lạnh lẽo và đắc thắng—hiện lên trên môi hắn. Các Hiệp sĩ cứ việc tìm kiếm. Thuế Thập Phân cứ việc đến. Chúng sẽ không tìm thấy gì. Tên của hắn đã bị xóa khỏi sổ cái.
Xiềng xích đầu tiên đã bị phá vỡ.
Bây giờ, công việc thực sự mới có thể bắt đầu. Công cuộc phục hồi.
Và sau đó, là công cuộc báo thù.