Cherreads

Chapter 13 - Chương 13 | Bước Ra Khỏi Bóng Tối

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy khi ánh sáng xám nhạt vừa len qua tấm kính bụi mờ của Guild Tolman. Trong sảnh lớn, những mạo hiểm giả Rank E, Rank D đã bắt đầu tập trung thành nhóm. Tiếng kim loại va vào nhau lách cách. Tiếng giày da nện lên nền đá vang vọng. Mùi mồ hôi, mùi sắt gỉ và khói dầu bám dày trong không khí, ngai ngái và nặng nề.

Tôi ngồi dậy khỏi góc tường nơi mình ngủ tạm, lưng ê ẩm. Chiếc áo vải cũ bám mùi ẩm mốc từ đêm lạnh, dính chặt vào da. Tôi siết chặt thẻ Guild trong tay. Mảnh gỗ nhỏ cứng và lạnh buốt, như nhắc tôi từng nhịp thở:

Hôm nay… mình không còn là cái bóng của Kilven nữa.

Tôi đứng lên, khoác sọt tre rỗng lên vai. Bên trong túi vải ngực chỉ còn bốn viên Aspa, thẻ Guild và mảnh giấy ghi nhiệm vụ hộ tống hôm qua. Tôi hít một hơi thật sâu, vị khói dầu cay xè len thẳng vào phổi, khiến tim tôi đập mạnh.

“Ruen.”

Giọng Lifa vang lên phía sau. Tôi quay lại. Cô mặc áo giáp vải bạc thêu crest Guild Tolman, mái tóc nâu dài buộc cao, lộ gáy trắng ngắn và cứng cáp. Đôi mắt xám bạc của cô nhìn tôi, ánh nhìn không còn dò xét mà bình thản, như thể đã chấp nhận tôi là một phần nhỏ bé trong Guild này.

“Hôm nay, em sẽ đi scout goblin với đội E-17. Kilven nhận nhiệm vụ khác rồi.”

Tôi chớp mắt, cảm giác trong ngực như rơi xuống rồi vỡ tan. Không còn Kilven. Hôm nay, tôi sẽ đi một mình. Trong đầu tôi, giọng nói đêm qua vẫn vang lên:

“Ngày mai, tôi sẽ bước ra khỏi cái bóng của Kilven.”

Tôi siết chặt quai sọt. Ngón tay run lên nhưng tôi vẫn gật đầu.

“…Vâng.”

Lifa quay người, ra hiệu tôi đi theo. Chúng tôi băng qua sảnh Guild, nơi hàng chục mạo hiểm giả đang xếp hàng nhận nhiệm vụ. Tiếng rì rầm rune chant, tiếng giấy da sột soạt, tiếng thở khò khè của những người bị thương ngồi dựa tường. Không ai nhìn tôi. Tôi chỉ là một cái bóng lướt qua, một hạt bụi trong không khí đặc quánh này.

Tới cổng nam Guild, đội E-17 đã chờ sẵn. Bốn người, giáp vải nâu bạc, vai khoác cung ngắn, ánh mắt sắc lạnh nhưng bình thản. Đứng giữa họ là đội trưởng người đàn ông cao lớn, da sạm nắng, cằm có vết sẹo dài, mắt nâu sẫm nhưng không hề lạnh lẽo.

“Đây là Ruen, Rank F. Hắn sẽ theo scout hôm nay.” Lifa nói, giọng cô cứng nhưng không gắt.

Đội trưởng gật đầu, bước tới trước mặt tôi. Tôi vội cúi đầu.

“Ngẩng lên.”

Giọng anh ta trầm nhưng không nghiêm khắc. Tôi ngẩng lên. Đôi mắt nâu sẫm nhìn thẳng vào tôi, sâu và bình thản.

“Em không còn Kilven kèm nữa. Scout goblin là nhiệm vụ nguy hiểm. Nếu sợ, hãy từ bỏ ngay bây giờ.”

Tôi hít một hơi, cố nuốt xuống cục nghẹn đang dâng lên cổ.

“…Em sẽ không bỏ chạy.”

Anh ta nhìn tôi vài giây, rồi khẽ gật đầu.

“Được. Đi.”

Chúng tôi rời Guild khi nắng sớm vừa lên, chiếu ánh vàng nhạt qua cổng thành đá đen. Con đường đất dẫn tới rừng sồi đen trải dài trước mắt, khô cứng, lốm đốm cỏ héo vàng. Gió thổi qua, mang theo mùi bụi đất và mùi cỏ dại ngai ngái. Mùi đó gợi tôi nhớ tới ruộng Denmire mỗi khi cày xới, nhưng giờ, nó xa xôi như một giấc mơ đã lãng quên.

Tôi đi giữa đội hình. Hai scout đi trước, đội trưởng dẫn đầu. Phía sau, Shira scout nữ duy nhất, mái tóc đen buộc cao, vai đeo cung, lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt khó đoán. Tiếng bước chân giẫm lên lá khô vang sột soạt, hòa cùng tiếng gió rít qua tán sồi đen, nghe như ai đó đang thì thầm khắp rừng.

Đội dừng lại khi nghe tiếng rì rầm phía trước. Tôi rướn người nhìn qua khe cây. Một nhóm goblin. Năm con. Da xám xanh, cao ngang ngực tôi, mắt đỏ rực, nanh vàng nhọn, tay cầm dao gỉ và giáo gỗ ngắn. Chúng đang xé xác một con thỏ rừng, máu đen bắn đầy lên ngực lép.

Tim tôi đập thình thịch. Bụng tôi quặn lại, buồn nôn. Tôi siết chặt chuôi dao, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng. Không còn Kilven. Hôm nay, tôi phải tự sống sót.

“Ruen.”

Giọng đội trưởng vang sát tai. Tôi giật mình.

“Nếu bị tách đội, hãy cắm tay xuống đất và lắng nghe. Đất sẽ dẫn em về.”

Tôi không hiểu, nhưng gật đầu. Bàn tay tôi run nhẹ, ngón tay tê dại. Trong đầu, giọng thì thầm ấy lại vang lên.

“Khô… khát…”

“Muốn… nước…”

Tôi hít một hơi thật sâu, cố xua nó đi. Đội trưởng ra hiệu.

Phập.

Mũi tên đầu tiên cắm thẳng vào cổ goblin. Máu đen phun thành tia, mùi tanh nồng xộc thẳng lên mũi tôi, nóng hổi. Bốn con goblin còn lại gào lên, lao thẳng về phía chúng tôi. Scout hai bên giương cung, bắn liên tục. Một goblin ngã gục, một con khác trúng vào vai, gào rít điên dại.

Một con goblin nhỏ lách qua đội scout, lao thẳng vào tôi. Mắt nó đỏ rực, dao gỉ vung lên. Tôi không kịp nghĩ. Tay tôi tự động giơ dao đỡ. Lực chém mạnh đến mức cổ tay tôi tê rần. Tôi hét lên, đâm thẳng dao vào ngực nó. Goblin rú lên, máu đen đặc phụt ra, nóng và nhớt. Tôi đâm tiếp, đâm đến khi nó mềm oặt trên tay, mắt trợn ngược, miệng há ra nhưng không còn tiếng.

“Giỏi.”

Đội trưởng vỗ mạnh vai tôi, đủ làm tôi khụy xuống đất. Bàn tay tôi run bần bật, máu goblin nhỏ xuống đất thành vũng đen đặc. Tôi nhìn nó, hơi thở đứt quãng.

Nhưng… tôi vẫn sống.

Tôi ngẩng lên. Ánh sáng vàng nhạt len qua tán sồi đen, chiếu xuống mặt tôi ấm lạ thường. Trong đầu, giọng thì thầm vẫn vang lên, nhẹ nhưng rõ rệt.

“Đất… nghe… ta…”

Tôi siết chặt dao, đứng dậy. Tim đập mạnh. Không còn Kilven bên cạnh. Nhưng…

Đây là bước đầu tiên của tôi. Ngày mai, tôi sẽ không chỉ sống sót, mà sẽ bắt đầu bước đi trên con đường của riêng mình.

HẾT CHƯƠNG 13

More Chapters