Ánh mặt trời buổi sớm chiếu xéo qua quảng trường Tolman, soi lên từng tảng đá lát ướt sương, phản chiếu thành những vệt sáng nhợt nhạt. Tôi bước đi giữa đám đông mạo hiểm giả Rank F đang xếp hàng nhận nhiệm vụ, quai sọt tre rỗng nặng trĩu trên vai, đập nhẹ vào lưng mỗi bước chân.
Trong đầu tôi, giọng mage Elarion vẫn vang lên, lạnh buốt.
“Ngươi có Linh Cảm Đất, đúng không?”
Tôi siết chặt quai sọt, mùi sắt gỉ từ xe ngựa Elarion vẫn còn ám trong mũi. Thứ mùi khô, lạnh, ngai ngái, giống mùi đất ruộng Denmire mỗi khi cày sâu vào lớp bùn đen ngập nước. Nhưng khác với Denmire, Elarion có thứ gì đó… nặng hơn. Nặng đến mức ép tim tôi đau nhói.
“Ruen.”
Giọng Lifa vang lên phía cổng Guild. Tôi ngẩng lên. Cô đứng trước quầy tiếp nhận nhiệm vụ, tay cầm cuộn giấy da lớn, mái tóc nâu dài buộc cao, lộ gáy trắng và đường xương quai xanh thẳng. Đôi mắt xám bạc lướt qua tôi, dừng lại ở tay tôi đang siết chặt quai sọt.
“Em lại không ngủ sao?”
Tôi nuốt khan, cổ họng khô rát.
“…Xin lỗi.”
Lifa thở khẽ, đặt cuộn giấy da xuống quầy. Ánh sáng chiếu qua mái Guild, soi lên hàng lông mi dài của cô, tạo bóng mờ trên gò má rám nắng.
“Chiều nay, đội trưởng E-17 muốn gặp em. Sau nhiệm vụ goblin scout.”
Tim tôi đập mạnh.
“Để… làm gì?”
“Đừng hỏi nhiều.” Giọng cô trở lại sắc lạnh. “Đi ăn gì đó đi.”
Tôi cúi đầu, quay người bước ra khỏi Guild. Gió sớm thổi qua hông, luồn vào vạt áo mỏng, cắt lên da thịt tê dại. Con đường đá lát phủ sương trắng xóa, người qua lại dày đặc. Tiếng bước chân dẫm lên đá kêu lách tách, tiếng bánh xe hàng nghiến mặt đá vang lên rít rít. Mùi mồ hôi, mùi sắt gỉ, mùi cháo lúa mạch loãng từ quán ven đường hoà vào nhau, đặc quánh trong cổ họng.
Tôi dừng trước quán mì lúa mạch quen thuộc. Tấm biển gỗ treo xiên, rune khắc mờ vì khói dầu. Tôi đặt hai viên Aspa cuối cùng lên quầy.
“Cho tôi… một bát mì.”
Bà chủ quán không ngẩng lên, chỉ cầm Aspa quăng vào hộp gỗ, tiếng kim loại vang lên khô lạnh. Tôi ngồi xuống góc quán, dựa lưng vào tường đá. Bát mì được đặt xuống trước mặt. Mùi thịt khô ninh nấm rừng bốc lên, nồng mặn, làm bụng tôi quặn thắt.
Tôi cầm đũa gỗ, húp một ngụm nhỏ. Nước súp mặn chát, nhưng ấm. Trong đầu, giọng nói đêm qua lại vang lên, nhẹ nhưng rõ như tiếng gió rít qua ruộng lúa mì Denmire.
“Khô… khát…”
“Muốn… máu…”
Tôi đặt bát mì xuống, hai tay run lên bần bật. Tôi không hiểu. Đất… đang gọi tôi sao?
“Ngươi.”
Giọng nam vang lên sát bên tai. Tôi giật mình quay lại. Mage Elarion đứng trước bàn. Áo choàng trắng bạc viền rune vàng phủ kín người anh ta, mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy. Đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào mắt tôi, lạnh buốt nhưng sáng rực tham vọng.
“Ngươi ăn xong rồi đi theo ta.”
Tôi nuốt khan, cổ họng khô rát.
“Đi… đâu?”
“Đừng hỏi.”
Anh ta xoay người bước ra khỏi quán. Áo choàng trắng bạc quét nhẹ qua bụi đất nền đá, rune vàng lấp lánh trong nắng sớm nhạt. Tôi vội đứng dậy, vắt sọt tre lên vai, chạy theo.
Chúng tôi băng qua quảng trường Tolman, nơi mạo hiểm giả Rank C đang chất core slime lên xe hàng Guild, qua dãy nhà thương hội Elarion xây bằng đá đen chạm rune tím. Cuối cùng, mage dừng lại trước một căn phòng đá nhỏ sau Guild Tolman, nơi lính gác đứng dày đặc hai bên cửa sắt.
Anh ta giơ tay, rune vàng khắc trên cổ tay sáng lên nhè nhẹ. Cánh cửa sắt mở ra, phát ra tiếng rít khô khốc. Bên trong tối om. Tôi do dự. Anh ta không quay lại, chỉ nói nhỏ, giọng lạnh nhưng vang như sắt gõ lên đá.
“Nếu ngươi không dám bước vào bóng tối, ngươi sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng thật sự.”
Tim tôi siết lại. Tôi nuốt khan, bước vào.
Bên trong lạnh buốt. Không gian ngập mùi sắt gỉ, tro rune cháy và đất ẩm. Ánh rune vàng từ tay mage thắp sáng gian phòng nhỏ. Trên tường đá, những vòng rune ma thuật khắc chằng chịt, ánh lên sắc vàng lợt.
Giữa phòng, một vòng ma pháp lớn được khắc thẳng xuống nền đá, rune đen chồng rune bạc, tỏa ra hơi lạnh gai người. Mage quay lại, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào tôi.
“Quỳ xuống.”
Tôi run lên, nhưng đôi chân khuỵu xuống theo bản năng. Đầu gối chạm đá lạnh buốt, làm toàn thân tôi run bần bật. Mage giơ tay. Rune vàng từ cổ tay anh ta tỏa sáng, lan dọc cánh tay, vẽ thành từng ký tự xoắn sâu trong không khí. Giọng anh ta vang lên, trầm khàn như đá núi lở:
“Bằng danh nghĩa pháp sư Elarion, ta ký kết khế ước Linh Cảm Đất với Ruen. Đất nghe tiếng ta. Đất nuốt máu ta. Đất che chở ta khỏi bóng tối.”
Rune đen dưới sàn bừng sáng. Một luồng khí lạnh xộc lên, quấn chặt lấy người tôi. Mùi đất ẩm, mùi sắt, mùi máu goblin trộn lẫn, nồng đến mức mắt tôi cay xè. Tôi há miệng thở gấp, nhưng không thoát khỏi cảm giác nghẹt thở siết chặt lồng ngực.
Mage giơ tay, đặt lên đỉnh đầu tôi. Ánh rune vàng chiếu thẳng xuống trán, nóng rát như bị chạm lửa. Tôi rên khẽ, toàn thân run lên.
“Ngươi… thuộc về đất. Thuộc về Elarion.”
Trong đầu, giọng thì thầm quen thuộc vang lên, lớn hơn bao giờ hết.
“Muốn… máu… muốn… sống…”
Rune đen dưới sàn rực sáng lần cuối rồi tắt phụt. Gian phòng chìm vào im lặng lạnh buốt. Mage thu tay lại, ánh mắt xám bạc nhìn tôi, không lạnh, không thương hại, chỉ… trống rỗng.
“Đứng dậy.”
Tôi chống tay lên nền đá, run rẩy đứng dậy. Toàn thân tôi đau nhức, nhưng tim tôi đập mạnh, từng nhịp vang rõ trong lồng ngực. Tôi hít một hơi thật sâu. Mùi đất… thơm hơn bao giờ hết.
Mage xoay người, áo choàng trắng bạc bay lên, rune vàng lấp lánh như ánh lửa. Giọng anh ta vang lên, khô khốc nhưng sắc lạnh.
“Ngày mai, ta sẽ dạy ngươi cách giết mà không cần dao.”
Tôi siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào thịt đến rỉ máu. Trong đầu, giọng thì thầm ấy vang lên, dịu dàng nhưng ghê rợn.
“Ngày mai… ngươi sẽ bắt đầu nuốt trọn thế giới này…”
HẾT CHƯƠNG 17