Trước vực sâu thăm thẳm, Tô Thanh Sương đứng lùi lại một bước, đôi mắt lạnh như băng nhưng không giấu được vẻ tò mò, quan sát từng cử động của Lâm Phong. Nàng đã dùng hết khả năng của mình, từ kiếm khí sắc bén nhất cho đến Băng Tâm Quyết thuần khiết nhất, nhưng đều bị bức tường vô hình kia chặn lại. Nó không phải là vật chất, cũng chẳng phải năng lượng, mà là một thứ thuần túy hơn, nguyên thủy hơn: Ý Chí.
Lâm Phong hít một hơi thật sâu, bầu không khí mang theo áp lực nặng nề của Đoạn Hồn Uyên tràn vào lồng ngực, nhưng lại khiến hắn cảm thấy một sự sảng khoái lạ thường. Hắn không vận sức, không gồng mình. Hắn bước tới, từ từ đặt lòng bàn tay lên "bức tường" vô hình đó.
Một cảm giác kỳ lạ truyền đến. Không phải là sự chống cự cứng rắn, mà giống như chạm vào một mặt nước đặc quánh, mang theo vô số cảm xúc hỗn loạn: phẫn nộ, bi thương, điên cuồng và cả sự cô độc của vạn năm.
Hắn nhắm mắt lại. Hỗn Độn khí trong đan điền của hắn bắt đầu xoay tròn. Nhưng lần này, nó không bùng nổ ra ngoài. Ngược lại, nó trở nên vô cùng tĩnh lặng. Lâm Phong không cố gắng "phá" bức tường, mà hắn đang thử "giao tiếp" với nó. Hắn để cho khí tức của Hỗn Độn, thứ khí tức của cội nguồn, của sự khởi nguyên, từ từ lan tỏa qua lòng bàn tay.
Tô Thanh Sương đứng từ xa, nín thở quan sát. Nàng thấy một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này nàng cũng không thể nào quên.
Không gian trước mặt Lâm Phong bắt đầu vặn vẹo. Một vòng xoáy nhỏ màu xám đen, tĩnh lặng đến đáng sợ, xuất hiện ngay tại điểm lòng bàn tay hắn tiếp xúc với bức tường. Nó không hề phát ra âm thanh hay ánh sáng, nhưng luồng Thái Cổ Ý Chí cuồng bạo xung quanh, thứ mà ngay cả nàng cũng phải kiêng dè, lại giống như những con thiêu thân lao đầu vào lửa, bị vòng xoáy đó lặng lẽ nuốt chửng.
Không có sự va chạm, không có sự đối kháng. Chỉ có sự đồng hóa và trở về với cội nguồn. Sức mạnh của Lâm Phong, nó không phải là đối nghịch với Thái Cổ Ý Chí. Nó... đứng trên cả Thái Cổ Ý Chí!
Sau khoảng một nén nhang, vòng xoáy từ từ tan đi. Bức tường ý chí kiên cố trước mặt đã xuất hiện một cái lỗ hổng hình tròn, đủ cho hai người đi qua. Lâm Phong từ từ thu tay lại, trán đã lấm tấm mồ hôi, sắc mặt có chút tái nhợt. Việc này không tiêu hao năng lượng, nhưng lại tiêu hao tâm thần cực lớn.
Hắn quay lại, nhìn Tô Thanh Sương và khẽ gật đầu.
Tô Thanh Sương không chút do dự. Nàng tin tưởng hắn. Thân hình trắng muốt của nàng lướt qua người hắn, bước vào trong lỗ hổng đầu tiên. Sự tin tưởng không cần lời nói này khiến trong lòng Lâm Phong dâng lên một cảm xúc phức tạp. Hắn cũng nhanh chóng bước theo sau.
Vừa qua khỏi bức tường, một thế giới hoàn toàn khác hiện ra.
Đây mới là Đoạn Hồn Uyên thực sự. Không gian tràn ngập những tiếng thì thầm ai oán, những hình ảnh mờ ảo của các trận chiến thượng cổ thỉnh thoảng lại hiện lên rồi tan biến như ảo ảnh. Mặt đất chi chít những vết nứt khổng lồ, cắm đầy những thanh cự kiếm đã gãy, những tấm khiên đã vỡ, mỗi một món vũ khí đều to lớn như một ngọn đồi nhỏ, tỏa ra khí tức tang thương. Rải rác khắp nơi là những bộ xương khổng lồ không biết của loài sinh vật nào, dù đã qua vạn năm vẫn còn ẩn chứa uy áp kinh người.
Áp lực ý chí ở đây còn mạnh hơn bên ngoài gấp mười lần. Nó không còn là áp lực thụ động, mà đã trở nên chủ động, mang theo ác ý, liên tục tấn công vào thức hải của hai người.
Tô Thanh Sương hừ lạnh một tiếng, một tầng băng sương mỏng manh nhưng kiên cố hiện ra quanh người, ngăn cản phần lớn sự xâm nhập. Nhưng sắc mặt nàng rõ ràng đã trở nên ngưng trọng.
Lâm Phong thì ngược lại, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Hỗn Độn khí của hắn vui sướng hấp thu những luồng ý chí này, biến chúng thành chất dinh dưỡng để linh hồn hắn ngày một mạnh mẽ hơn.
"GRÚUUU!!!"
Một tiếng gầm rú mang theo sự oán hận ngút trời vang lên. Từ trong một cái bóng của một bộ xương khổng lồ, một bóng đen cao đến mấy trượng hiện ra. Nó có hình người, mặc một bộ chiến giáp đã vỡ nát, tay cầm một cây chiến phủ hư ảo, toàn thân tỏa ra tử khí và oán niệm dày đặc.
"Là Tàn Hồn của một vị Thái Cổ Chiến Tướng!" Tô Thanh Sương cảnh báo. "Cẩn thận! Nó không chỉ tấn công vật lý, mà còn có thể trực tiếp làm tổn thương linh hồn!"
Con Tàn Hồn đã phát hiện ra hai người, nó gầm lên rồi lao tới, cây chiến phủ trong tay bổ xuống, mang theo một luồng ý chí chém giết kinh thiên động địa.
"Huyền Băng Thuẫn!" Tô Thanh Sương phản ứng cực nhanh. Một tấm khiên băng khổng lồ hiện ra, chặn lấy cú bổ.
"RẦM!"
Tấm khiên băng vỡ tan. Tô Thanh Sương bị chấn động lùi lại mấy bước, sắc mặt hơi tái đi. Cùng lúc đó, luồng ý chí chém giết vô hình cũng ập tới, khiến thức hải của nàng chấn động.
Nhưng luồng ý chí đó, khi sắp chạm vào nàng, lại đột nhiên bị một lực hút vô hình kéo sang một bên. Lâm Phong đã bước lên, chắn trước mặt nàng. Hắn chủ động hứng lấy toàn bộ đòn tấn công linh hồn đó. Luồng ý chí hung hãn vừa chui vào người hắn, đã bị Hỗn Độn khí dễ dàng nuốt chửng, không để lại một chút dấu vết.
"Ngươi..." Tô Thanh Sương kinh ngạc nhìn hắn.
"Ta đỡ đòn linh hồn, tỷ tấn công!" Lâm Phong hét lên, không có thời gian giải thích.
Tô Thanh Sương lập tức hiểu ra. Một sự phối hợp ăn ý đến kỳ lạ được hình thành. Nàng không cần lo lắng về những đòn tấn công đáng sợ nhất của Tàn Hồn nữa, có thể dốc toàn lực thi triển pháp thuật.
"Thiên Băng Trảm!"
Một thanh cự kiếm bằng băng được ngưng tụ trên không trung, chém mạnh xuống người con Tàn Hồn. Con Tàn Hồn gầm lên, vung phủ đỡ đòn, nhưng đồng thời nó cũng phát ra một luồng oán niệm kinh khủng hơn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong đứng vững như bàn thạch, trở thành một tấm khiên vững chắc nhất, hấp thu toàn bộ oán niệm đó. Hắn giống như một cái hắc động, là khắc tinh của mọi đòn tấn công tinh thần ở nơi này.
Sự cộng sinh hoàn hảo. Một người là mũi giáo sắc bén nhất, một người là tấm khiên kiên cố nhất. Con Tàn Hồn vốn cực kỳ khó đối phó, giờ đây lại bị hai người phối hợp đánh cho liên tục lùi lại.
"Chính là lúc này!" Tô Thanh Sương hét lên. Nàng tìm được một sơ hở, vô số mũi gai băng từ dưới đất mọc lên, trói chặt lấy chân của con Tàn Hồn.
Lâm Phong không bỏ lỡ cơ hội. Hắn lao tới, nắm đấm được bao bọc bởi Hỗn Độn khí, đấm thẳng vào lồng ngực hư ảo của con Tàn Hồn.
"PHÁ!"
Cú đấm của hắn không chỉ mang theo sức mạnh vật lý. Nó mang theo sức mạnh của sự phân giải. Con Tàn Hồn kêu lên một tiếng thê lương cuối cùng, rồi cả cơ thể khổng lồ của nó tan rã ra như một đám sương khói, trả lại sự yên tĩnh cho không gian.
Cả hai đều thở dốc. Trận chiến vừa rồi vô cùng nguy hiểm. Họ nhìn nhau, trong mắt không còn là sự dò xét, mà là một sự công nhận thực sự về thực lực của đối phương.
"Cảm ơn," Tô Thanh Sương lần đầu tiên nói ra hai chữ này. Nàng biết, nếu không có Lâm Phong, một mình nàng chắc chắn không thể nào tiêu diệt được con Tàn Hồn này.
Lâm Phong chỉ lắc đầu. Hắn nhìn vào bàn tay của mình, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Hắn, một kẻ mang trong lòng mối thù với cả Thiên Huyền Tông, lại vừa mới kề vai chiến đấu, bảo vệ cho vị thiên chi kiêu nữ của chính môn phái đó. Số phận thật trớ trêu.
Khi làn sương đen của con Tàn Hồn tan hết, một vật thể nhỏ bé còn sót lại trên mặt đất, tỏa ra một ánh sáng màu đỏ sậm. Đó là một viên tinh thể màu đen, to bằng ngón tay, bên trong có vô số tia máu đang lưu chuyển, tỏa ra một luồng sát lục ý chí thuần túy đến cực điểm.
"Đây là... Thái Cổ Sát Lục Ý Chí Kết Tinh!" Tô Thanh Sương kinh ngạc kêu lên. Đây là thứ bảo vật trong truyền thuyết, được ngưng tụ từ ý chí chiến đấu và sát戮 của một sinh vật thái cổ. Nếu có thể hấp thu nó, không chỉ có thể làm cho đạo tâm trở nên sắc bén, mà còn có thể lĩnh ngộ được những kỹ năng chiến đấu thượng thừa. Giá trị của nó còn hơn cả Trúc Cơ Đan!
Nhưng ngay khi hai người định tiến tới nhặt lấy nó, họ đồng thời cảm nhận được nhiều luồng khí tức mạnh mẽ khác đang nhanh chóng tiếp cận vị trí của mình, rõ ràng đã bị trận chiến vừa rồi thu hút.
Họ không phải là những người duy nhất đã vào được Đoạn Hồn Uyên. Cuộc tranh đoạt thực sự, bây giờ mới bắt đầu.