Sau khi Lâm Phong tỉnh lại, được sự trợ giúp từ đan dược của Tô Thanh Sương, hắn nhanh chóng hồi phục lại một phần sức lực. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể mình. Đan điền của hắn không còn là một quả cầu khí lỏng nữa, mà đã ngưng tụ thành một hạt "Đạo Thai" màu xám đen, to bằng một hạt đậu, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh cô đọng và tinh thuần hơn trước gấp trăm lần. Hắn đã thực sự bước vào Hỗn Độn Nhị Cảnh.
Cả hai không còn chần chừ. Họ nương tựa vào nhau, một người dùng Băng Tâm Quyết để chống lại sự xâm thực của ác niệm, một người dùng Hỗn Độn khí để cảm nhận phương hướng, cùng nhau lần theo tiếng đàn cổ xưa, tiến sâu hơn vào Đoạn Hồn Uyên.
Càng đi vào trong, cảnh vật càng trở nên kỳ dị. Áp lực của Thái Cổ Ý Chí không những không mạnh hơn, mà ngược lại còn trở nên ôn hòa, dường như đang được tiếng đàn kia xoa dịu. Mặt đất không còn là màu đen chết chóc, mà bắt đầu xuất hiện những thảm cỏ phát ra ánh sáng bạc mờ ảo. Hai bên là những cây cổ thụ đã hóa thành thạch ngọc, trên cành lấp lánh những đóa hoa bằng pha lê. Nơi đây không giống một cái vực sâu, mà giống như một khu vườn yên tĩnh của một vị thần đã ngủ say.
Cuối cùng, họ đến được nơi phát ra tiếng đàn.
Trước mắt họ là một không gian rộng lớn đến không tưởng. Ở trung tâm, một cây cổ thụ khổng lồ vươn thẳng lên bầu trời màu tím đen kịt, tán lá của nó tỏa ra một luồng sinh mệnh lực dồi dào, tạo thành một vùng đất tinh khiết giữa chốn ma quỷ này. Dưới gốc cây, một chiếc bàn đá cổ xưa, và trên bàn đá, một cây cổ cầm (guqin) đang đặt ở đó.
Không có ai cả.
Tiếng đàn du dương, yên bình chính là phát ra từ cây cổ cầm đó. Nó đang tự mình tấu lên một khúc nhạc của thời gian, của sự hoài niệm.
"Pháp bảo có linh... một cây Thông Thiên Cổ Cầm," Tô Thanh Sương thì thầm, trong đôi mắt lạnh như băng của nàng cũng không giấu được vẻ chấn động.
Lâm Phong cũng kinh ngạc không kém. Nhưng sự chú ý của hắn lại đổ dồn vào những quả cây trên Thông Thiên Cổ Thụ. Trên cây, có kết mấy quả lạ, to bằng nắm tay, toàn thân trong suốt, bên trong có vô số phù văn Đại Đạo đang lưu chuyển. Chỉ cần nhìn vào nó, đã cảm thấy tâm thần thanh thản, như có thể chạm đến bản chất của Đạo.
Đây chắc chắn là một loại thiên tài địa bảo cấp bậc truyền thuyết.
Nhưng khi họ định tiến lại gần, tiếng đàn đột nhiên dừng lại. Từ dưới gốc cây cổ thụ, vô số đốm sáng màu xanh biếc tụ lại, dần dần hình thành nên một bóng người hư ảo. Đó là một nữ tử mặc cung trang thời thượng cổ, dung mạo tuyệt thế, khí chất thanh cao, đôi mắt mang theo một nỗi buồn của vạn năm tuế nguyệt.
Nàng không phải người sống, cũng không phải Tàn Hồn hung hãn. Nàng là một luồng Chân Linh Niệm, một ý thức còn sót lại của một vị đại năng nào đó.
"Đã bao nhiêu năm rồi... mới có người có thể đi đến được Tâm Uyên này," nàng cất tiếng, giọng nói không phải phát ra từ cổ họng, mà là vang vọng trực tiếp trong đầu của Lâm Phong và Tô Thanh Sương.
"Tiền bối là..." Tô Thanh Sương chắp tay thi lễ, thái độ vô cùng kính cẩn.
"Ta là ai, đã không còn quan trọng. Ta chỉ là một người gác mộ, trông coi giấc ngủ của những người bạn cũ," nàng nhìn về phía những bộ xương khổng lồ xa xa, trong mắt lộ vẻ bi thương. "Hai vị hậu bối có thể đến được đây, chứng tỏ tâm chí và cơ duyên đều không tầm thường. Nhưng muốn lấy được Đạo Quả trên Thông Thiên Thụ, các ngươi phải vượt qua được khảo nghiệm của ta."
"Khảo nghiệm gì ạ?" Lâm Phong hỏi.
"Không phải là tỷ thí," nàng mỉm cười, một nụ cười khiến cả không gian như bừng sáng. "Mà là một cuộc đối thoại với chính nội tâm của các ngươi. Ta muốn xem, Đạo Tâm của các ngươi, có đủ tư cách để kế thừa cơ duyên ở đây hay không."
Nói rồi, nàng phất tay áo. Khung cảnh xung quanh Lâm Phong và Tô Thanh Sương đột nhiên thay đổi.
Trong ảo cảnh của Tô Thanh Sương.
Nàng thấy mình đang đứng trên đỉnh Thiên Huyền Sơn. Nhưng lúc này, cả môn phái đang chìm trong biển lửa, vô số yêu ma đang tấn công. Đạo Huyền chân nhân và các vị trưởng lão đều đã trọng thương. Hy vọng duy nhất của môn phái đặt lên vai nàng. Nhưng đứng trước mặt nàng, lại là một Lâm Phong với đôi mắt đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra ma khí ngút trời, chính hắn đang dẫn đầu đám yêu ma đó.
"Sư tỷ," 'Lâm Phong' nói, "hãy đi theo ta. Cái gọi là chính đạo này chỉ là giả dối. Ta sẽ cho tỷ thấy một thế giới mới, một nơi mà chúng ta có thể tự do tự tại."
Một bên là sư môn dưỡng dục, một bên là người đồng đội đã cùng mình vào sinh ra tử, người mà trong lòng nàng đã có một vị trí đặc biệt. Nàng phải chọn lựa. Đôi mắt nàng giãy giụa, đau đớn. Cuối cùng, nàng giơ thanh Hàn Sương kiếm lên, chĩa về phía 'Lâm Phong', nhưng giọng nói lại run rẩy: "Ta có thể chết cùng môn phái, nhưng tuyệt đối không thể ra tay với ngươi." Nàng chọn một con đường thứ ba, con đường của sự hy sinh.
Trong ảo cảnh của Lâm Phong.
Hắn thấy mình trở về thôn Vong Trần. Nhưng nơi đây không phải là một đống tro tàn. Nhà cửa san sát, khói bếp lượn lờ. Hắn thấy cha hắn đang rèn sắt, mẹ hắn đang vá áo. Họ quay lại nhìn hắn, mỉm cười hiền từ.
"Phong nhi, con về rồi đó à? Sao lại đi đâu lâu thế?" mẹ hắn hỏi, giọng đầy yêu thương.
"Cha mẹ..." Lâm Phong sững sờ, nước mắt bất giác tuôn rơi. Đây là giấc mơ mà hắn đã mơ thấy không biết bao nhiêu lần.
"Về rồi thì ở lại đi con," cha hắn nói. "Đừng đi đâu nữa. Báo thù thì được gì chứ? Chỉ mang lại thêm đau khổ thôi. Ở lại đây, chúng ta sống một cuộc đời bình yên."
Lâm Phong nhìn nụ cười của cha, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của mẹ. Hắn vô cùng dao động. Hắn chỉ muốn vứt bỏ tất cả, thù hận, sức mạnh, để được ở lại trong cái thiên đường ấm áp này.
Nhưng rồi, hình ảnh của những người hàng xóm bị thảm sát, hình ảnh của những tu sĩ áo trắng lạnh lùng lại hiện lên trong đầu hắn. Ngọn lửa căm hận lại bùng cháy.
Hắn quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh trước mặt cha mẹ mình.
"Cha, mẹ, con xin lỗi," hắn nói, giọng nói nghẹn ngào nhưng đầy kiên quyết. "Thù này chưa báo, con làm sao có thể an nghỉ? Kẻ địch còn đang sống nhởn nhơ ngoài kia, con làm sao có thể sống trong một giấc mơ giả dối?"
Hắn đứng dậy, lau nước mắt, rồi quay người bước đi, bỏ lại sau lưng tiếng gọi tha thiết của cha mẹ và một thiên đường mà hắn khao khát nhất.
"Dù đây là thiên đường, nó cũng không phải là nhà của ta."
"ẦM!"
Ảo cảnh của cả hai người đồng thời vỡ nát. Họ trở lại với thực tại, cả hai đều mồ hôi đầm đìa, nhưng ánh mắt lại trở nên trong sáng và kiên định hơn bao giờ hết. Họ đã vượt qua được bài khảo nghiệm của chính mình.
Vị Chân Linh Niệm nhìn hai người, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng, đặc biệt là khi nhìn Lâm Phong.
"Một người trọng tình, một kẻ trọng nghĩa. Một người có thể vì đại nghĩa mà không từ bỏ tình cảm cá nhân, một người có thể vì thù hận mà không bị hạnh phúc giả tạo làm cho mê muội. Các ngươi đều có Đạo Tâm của riêng mình. Các ngươi đã đủ tư cách."
Nàng vẫy tay. Hai quả Đạo Quả trên cây cổ thụ tự động rơi xuống, bay đến trước mặt Lâm Phong và Tô Thanh Sương.
"Đây là phần thưởng của các ngươi. Nó không trực tiếp tăng tu vi, nhưng nó có thể giúp các ngươi trong một canh giờ, chạm đến một mảnh vỡ của pháp tắc Đại Đạo, thu được cảm ngộ sâu sắc."
Sau khi trao Đạo Quả, bóng hình của nàng bắt đầu mờ dần. Dường như nàng đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Trước khi hoàn toàn tan biến, nàng đột nhiên nhìn sâu vào mắt Lâm Phong.
"Hậu bối," nàng nói. "Thứ sức mạnh trong người ngươi... không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về thế giới bên ngoài. Nó là khởi nguồn, cũng là chung kết. Con đường của ngươi sau này sẽ vô cùng gian nan, Thần Ma đều sẽ là địch."
Nàng dừng lại, giọng nói trở nên vô cùng ngưng trọng.
"Hãy cẩn thận với... 'Thiên Mệnh Chi Nhân' của thời đại này."
Dứt lời, bóng hình của nàng hoàn toàn tan biến vào không khí. Tiếng đàn cổ cũng ngừng lại. Cả Tâm Uyên lại chìm vào sự tĩnh lặng vĩnh hằng.
Lâm Phong đứng đó, tay cầm quả Đạo Quả, nhưng trong đầu lại chỉ vang vọng lời cảnh báo cuối cùng của vị tiền bối.
Thiên Mệnh Chi Nhân? Người được số trời lựa chọn? Đó là ai? Là một thiên tài tuyệt thế nào đó? Là Vương Tuấn? Hay là... chính Tô Thanh Sương đang đứng bên cạnh hắn?
Một cơ duyên lớn lao vừa đến tay, nhưng một bí ẩn và một mối nguy hiểm còn lớn hơn, cũng đã bắt đầu bao trùm lấy vận mệnh của hắn.