Zareth ngồi bất động trên ngai. Khói đen phủ quanh cơ thể cậu không tỏa ra, mà bám chặt lấy vai, lưng, cổ tay như lớp áo sống. Đôi mắt trắng vô cảm của cậu nhìn xuống mười hình bóng bên dưới — từng người ngồi quanh bàn đá đen rộng lớn, trong một không gian không có trần, không có tường, và ánh sáng chỉ chiếu vừa đủ lên mặt đá lạnh.
Trong đầu cậu, từng mảnh suy nghĩ đang ghép lại.
— Nghi lễ không đưa mình trở về... Không gian này, với cách nó dựng lên, ánh sáng, sương mù, kết giới, và cảm giác kiểm soát tuyệt đối... giống như một nơi được dựng nên từ phần sâu nhất của ý thức. Không ai đứng sau điều khiển. Không thần linh, không cánh cổng. Chỉ có mình và họ.
— Vậy thì... mình là kẻ triệu hồi. Họ là kẻ bị triệu đến. Và vị trí này — ngai vàng này — đã chọn sẵn người ngồi từ trước.
Zareth ngẩng đầu lên. Khói mỏng trôi ngang qua đôi mắt trắng, nhưng ánh nhìn cậu không hề mờ đi.
Mười người bên dưới, mỗi kẻ đều có thần thái riêng biệt. Dáng vóc rõ ràng, trang phục được thiết kế công phu, biểu thị địa vị hoặc tầng lớp chiến đấu — nhưng khuôn mặt vẫn bị che phủ bởi một lớp sương nhẹ, như cố tình giữ lại danh tính. Chẳng ai tỏ ra sợ hãi, nhưng từng người đều im lặng chờ đợi.
Zareth duỗi lưng thẳng lên. Tay trái đặt nhẹ lên tay vịn ngai vàng, cử chỉ chậm và dứt khoát. Cậu ngồi như thể đã từng quen với vị trí ấy rất lâu, như thể từng có hàng ngàn phiên toà im lặng chờ một cái gật đầu của kẻ ngồi trên đỉnh.
Giọng cậu vang lên, đều đặn, lạnh, không cao không thấp nhưng len sâu vào tầng khí giữa họ:
"Đủ rồi. Là ta đã triệu hồi tất cả các ngươi đến đây."
Dưới bàn đá, không gian chấn động nhẹ. Một vài ánh nhìn đổi hướng, một vài bàn tay siết lại.
Người mặc giáp dày nặng đặt lòng bàn tay lên đùi, nghiêng đầu tỏ vẻ kính nể:
"Xin thứ lỗi... nhưng nếu ngài là chủ nhân không gian này, liệu có thể cho biết danh xưng?"
Một giọng khác cất lên từ hướng đối diện, nhẹ nhàng, chính xác từng từ như từng trải việc tiếp xúc với thế lực siêu nhiên:
"Ngài đã kéo mười người từ những tầng lớp khác nhau đến cùng một nơi. Phải chăng ngài có điều muốn trao đổi? Hay một lời hiệu triệu?"
Một phụ nữ đội mạng che nhẹ giọng, ngón tay đặt lên bàn đá:
"Nếu mục đích đã định, mong ngài ban lời chỉ dẫn. Chúng tôi lắng nghe."
Zareth giữ im lặng vài nhịp thở. Đôi mắt trắng không di chuyển, như dán chặt vào từng bóng người đang chờ phản hồi.
— Nếu họ cho rằng ta là chủ nhân… thì để xem họ có dám chối từ không gian ta dựng nên hay không.
Cậu đứng lên khỏi ngai vàng.
Chuyển động không hề có tiếng động, chỉ có lớp khói mỏng trượt khỏi phần tay vịn. Cậu bước từng bước xuống bậc tam cấp, không nhanh không chậm, dừng lại trước rìa bục cao, nơi có thể nhìn rõ cả mười người bên dưới.
"Tên ta là Zareth," cậu tuyên bố, giọng vang rõ, không cần dằn mạnh.
"Không gian này do ta dựng. Vị trí ta đứng... không ai ép buộc, không ai trao quyền. Ta đứng đây vì chính nghi lễ này gọi ta tới — và các ngươi, từng người trong số đó, đều được triệu đến bởi ý chí của ta."
Một khoảng lặng bao trùm.
Zareth tiếp tục, giọng trầm hơn:
"Ta nhìn thấy trong các ngươi tiềm năng vượt khỏi giới hạn phàm tục. Các ngươi đã vượt qua hàng lớp rào cản để tồn tại đến tận đây. Ta không triệu hồi những kẻ tầm thường."
Cậu ngẩng mặt, đôi mắt trắng quét một vòng quanh bàn đá.
"Vậy nên, lời triệu hồi này... là để đưa ra một con đường."
"Ta muốn tất cả các ngươi trở thành tín đồ của ta."
Câu nói cuối cùng dứt ra như nhát rìu chém xuống mặt đá.
Lần này không còn im lặng.
"— Ngài ấy... thật sự dám tuyên bố điều đó." Giọng một người vang lên, đầy kính nể.
"— Tín đồ? Lời nói ấy... không hề mang ý ngạo mạn, mà là mệnh lệnh." Một giọng khác nhẹ như gió, nhưng nghiêm trang.
"— Không gian này chưa từng ai tạo ra được. Ta thừa nhận." Một kẻ mặc áo choàng tím cúi đầu, nửa mắt lộ dưới sương, ánh lên tia sáng nể phục.
"— Nếu ngài nhìn thấy điều gì trong chúng tôi... có lẽ không nên vội bác bỏ." Một người ngồi cuối bàn, dáng gầy, tay chắp trước ngực nói khẽ.
"— Có thể... đây là lúc để thay đổi lằn ranh quyền lực." Một người khác gật đầu, ánh mắt nghiêm túc hướng lên ngai.
Zareth vẫn không đổi nét mặt. Cậu lùi một bước, ngồi lại ngai. Đôi mắt trắng khép hờ trong thoáng chốc, rồi mở ra như thể vừa niêm phong một thỏa thuận chưa thành lời.
Không ai rời khỏi bàn đá.
Từng người một... vẫn ở lại.