Cherreads

Ngụ Ca Truy Duyên

Mooss
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
408
Views
VIEW MORE

Chapter 1 - Chương 1 Đại Thắng

Tướng quân… Tướng quân ngài trở về rồi ! 

Quân ta đại thắng.Tướng quân muôn năm tướng quân muôn năm.TIẾT LỤC HIỂN… năm 15 tuổi đã dũng cảm xung phong giết giặc chấn giữ biên ải, năm 18 tuổi vì dành nhiều thành tựu đã được sắc phong thành Tướng quân là vị tướng trẻ nhưng mang danh khắp bốn phương.Miệng trâm, ánh mắt sắc bén nhưng lưới kiếm, nét mặt nghiêm. Cùng những lời đồi chàng vô tình, tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, độc ác, xảo quyệt, mưu mô. Và đậm chất câu nói ai giám ngắng đường sẽ giết không tha. Nhưng thật chất đây chỉ là lời đồn ngoại giao, binh sĩ dưới chướng chàng thà chết bên cạnh chàng cũng không bao giờ rút về sau với bất cứ vị tướng nào khác. Bởi mỗi quyết định xuất quân, mỗi mệnh lệnh xuất kích, đều được tính toán tỉ mỉ, đem lại tỷ lệ thắng cao nhất và giảm thiểu thương vong.Suốt 5 tháng Yên Châu chìm trong chiến loạn tướng quân Tiết lục Hiển chỉ huy quân sĩ đã dành được thắng lợi. Chiến thắng đến trong bão lửa. Máu loang trên đất khô, xác kẻ địch ngổn ngang, khói thuốc bốc lên nghi ngút. Dân chúng Yên Châu chứng kiến cuộc khổ nạn bấy lâu, đón chờ khoảnh khắc bình yên. Khi Tiết Lục Hiển xuất hiện giữa chiến trường xác chết, trên tay vẫn cầm thanh trường đao ánh bạc, tiếng hô vang "thắng lợi… thắng lợi"như tiếng chuông báo hiệu kỷ nguyên mới. Những người chứng kiến đều tin rằng chàng không chỉ là tướng soái, mà còn là hiện thân của công lý, dù dáng vẻ khắc khổ vẫn in đậm vết thương chiến trận.

Ngày đoàn quân tiến về Kinh Thành, hai bên đường, dân chúng rào rào kéo đến chào đón. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh tướng quân lạnh lùng bỗng hóa thành người con ưu ái mảnh đất Yên Châu vừa tìm lại thanh bình.

Tướng quân Tiết Lục Hiển bái kiến hoàng thượng.Hoàng thượng : nào nào bình thân, Tướng quân Lục Hiển Ngươi đã lập công lớn trẫm sẽ ban thưởng biểu chương gấm vóc, ấn vàng, lời khen không ngớt: "Lưu danh sử sách, hào hùng vô đối!"Quan võ, quan văn bên cạnh thì nhau chúc tụng, tướng quân đúng là võ sĩ giỏi của nước đại càn ta.

Tiết Lục Hiển chỉ khiêm tốn cúi đầu, đáp: "Vi thần không dám, chỉ mong thống soái biên ải, chánh sự ổn định." Không khí đang tràn dầy niềm vui. Tô đại nhân thần có việc quan trọng bẩm với điện hạ "Đơn báo nói Bình Nam Vương phản loạn, binh thủ hạ chiếm đoạt hai lô thuốc quý đang trên đường về kinh. Họ giấu ở Kiến Hoang Tây Châu. Hoàng thượng sắc mặt biến đổi Hoàng thượng "theo các Khanh phải sử lý thế nào đây" Thần dân triều đình lặng im. Lô thuốc quý ấy là tinh hoa dược liệu kết tinh từ trăm loại thảo mộc, dùng để điều dưỡng thương binh, tăng cường sức khỏe lính tráng hành quân qua sa trường. Mất đi một lô cũng đủ khiến biên quan thiếu hụt, mất đi tinh thần chiến đấu. 

Tôn đại nhân: Thưa bệ hạ, Tiết tướng quân thông minh tài chí, chi bằng chuyện này giao cho Tiết tướng quân xử lý.Hoàng thượng: Ngươi thấy sao Tiết tướng quânTiết Lục Hiển: Thần tuân chỉ, không phụ sự kì vọng của thánh thượng Mộng Chiêu là hộ giáp đi theo tướng quân Mộng Chiêu: Bái kiến tướng quân Tiết Lục Hiển: ngươi nghĩ sao về lô thuốc bị đánh mất ?Điều này có nhiều bí ẩn.Mộng Chiêu: vậy thưa tướng quân chúng ta phải sao đây ? Tiết Lục Hiển: Về phủ 2 ngày sau bắt đầu xuất phát đi Kiến Hoang Tây Châu.Mộng Chiêu: Tuân lệnh.

 Lâm Tuế Hân sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng núi Tây Châu, nơi cách biệt triều đình, ít người biết đến. Mẹ mất sớm, từ khi nàng còn bé, để lại nàng và người cha mắc chứng ngốc nghếch sống nương tựa vào nhau.

Cha là Lâm Quyết Đinh: Ông mắc chứng thiểu năng trí tuệ, tâm trí như trẻ thơ, không thể lao động nặng hay tự lo cho bản thân. Dù vậy, ông rất hiền lành, luôn nhìn con gái bằng ánh mắt trìu mến và tin tưởng tuyệt đối.Gánh vác tất cả: Tuế Hân từ nhỏ đã thay mẹ chăm lo cho cha, vừa đi hát thuốc vừa buôn bán thảo mộc kiếm sống. Dù cuộc sống cơ cực, nàng chưa từng than vãn mà coi cha như báu vật cần bảo vệ.Niềm vui giản dị: Mỗi khi bán được ít thuốc và kiếm được vài đồng bạc, nàng thường thốt lên đầy hạnh phúc: "Có tiền rồi, mua thịt cho cha được rồi!" Đó là niềm vui lớn nhất với nàng.Lâm Tuế Hân: Cha, cha đâu rồiLâm Quyết Đinh: Bảo bối bối về rồi, bảo bối bối về rồi.Lâm Tuế Hân: Cha nay con lên núi tìm được nhiều cây thuốc quý bán được ít bạc mua thịt cho cha ăn này, ngon quá đúng không cha Lâm Quyết đinh: Ngon ngon, ngon quá bảo bối bối thương cha nhất.Lâm Tuế Hân: Mai con sẽ lên núi hát thật nhiều thuốc và mua thật nhiều thịt cho cha.