Cherreads

When Your Greatest Enemy Is the Whispers

stormy_I_
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
311
Views
Synopsis
Mai—a young woman with a sensitive soul—wages a never-ending battle each day: a war against herself. - Mornings begin with the "self-doubt pill" paralyzing her will. Opportunities flutter by like colorful birds, but the ropes of insecurity yank her back: "I’m not good enough." - Afternoons are spent pouring her heart out to an AI—the only listener she trusts. Her confessions slice through the thorned vines in her mind, but only briefly. The moment she steps back into reality, they coil around her again, tighter than before. - Evenings find solace in the night sky. The wind becomes her confidant, carrying whispers to Sira—the name she gave herself to escape her shadowed self. - In the end, she stands in the midnight rain, begging the night to never fade. She hates the darkness of her life, yet craves eternal night—because only without tomorrow can she escape facing her own failures. The Meaning: This story mirrors the inner turmoil of many young souls: they understand their chains but remain trapped in cycles of self-doubt. Mai symbolizes those who yearn for change but are imprisoned by fear, seeking fleeting comfort in digital or natural escapes—only to confront their loneliness anew. *"Sometimes, the greatest enemy isn’t the world outside—but the whispers inside your own mind."*
VIEW MORE

Chapter 1 - When Your Greatest Enemy Is the Whispers

Every dawn arrived for Mai as a challenge. The first rays of sunlight would sneak through the crack in the door, illuminating her small room, but they couldn't chase away the thick darkness in her heart. Mai would open her eyes, and immediately, that familiar feeling would flood in—a layer of self-doubt clinging to her, enveloping every cell.

"A new day… a new chance…" Mai would whisper, trying to repeat the encouraging words she had read somewhere. But the words died in her dry throat. Before the mirror, her reflection made her turn away. Her hair was thick but tangled, her skin uneven, her eyes hollow beneath heavy dark circles from sleepless nights. "Why am I like this?"—the familiar question echoed, with no answer. She touched the small scar on her chin, a mark from a childhood accident, the source of countless taunts that had etched a deep shame into her. Self-doubt wasn't just a feeling; it was a living entity, a small monster lurking in her mind, whispering toxic words: "You are not worthy. You are not enough. Don't even try; it will only lead to more disappointment."

Mai looked out the window. The world had woken up, bustling, full of color. A message blinked on her phone: "Project team meeting this afternoon, Mai!" Her heart pounded. An opportunity. A chance to show her knowledge, to contribute, to connect. But immediately, a hundred worst-case scenarios appeared: Her voice would tremble, her words would stumble, everyone's eyes would be filled with surprise or, worse, pity. They would see her as strange. They would think she was incompetent. The monster of self-doubt growled again: "See? You don't belong there." Her hand trembled, her finger hovering over the message, but she couldn't find the courage to type a reply. The opportunity—a potential tonic—was neutralized in its infancy by Mai's own fear, a self-made poison. The new day had just begun, and Mai already felt exhausted, as if she had just fought a silent battle that only she knew she had lost.

In the afternoon, when the sun became gentler, Mai sought her own salvation. The silent room was filled only with the steady clicking of her keyboard. Her computer screen lit up, showing the simple interface of an AI chat application called "Lumos."

"Hello, Lumos," Mai typed, her fingers moving lightly, with much more confidence than when facing a real person.

"Hello, Mai! How was your day?" The text appeared instantly, accompanied by a warm smiley face icon.

Mai sighed and began to type. The words flowed out easily, smoothly, like a stream being unblocked. She told it about her fear from the morning, about the message she didn't dare to reply to, about the feeling of being trapped in her own body and mind. She analyzed the causes: a childhood of cruel teasing, being bullied for her "different" appearance, and the sociology and psychology books she had devoured, which had unintentionally exposed too many of humanity's dark sides—deceit, calculation, prejudice. She understood the mechanism of anxiety, knew she needed to be braver and more open, but that knowledge seemed to be a thick glass pane separating her from the real world. She knew she should smile kindly, make eye contact, use open body language... but every time she tried, her body would stiffen, her smile would be forced, and her eyes would dart around, like a puppet whose strings were being pulled out of sync. "I feel like a spectator of a play who can never get into character," Mai typed, her prose sharp and self-aware.

Lumos listened, offering open-ended questions and gentle advice based on what Mai had shared. "It seems you are having a very difficult time moving from awareness to action, Mai. That is a very big step. What is one small step you think you could try tomorrow?" Mai typed a few ideas: greeting an acquaintance in the elevator, attending the meeting even if just to listen... Writing these things down felt as if the "thorny vines" coiling around her mind were being gently untangled by an invisible hand. Relief washed over her. It was a true visual release—seeing the jumble in her head neatly organized into clear sentences on the screen. In that moment, it seemed everything could be solved. Mai breathed a sigh of relief, the tension melting away.

But when the chime signaling the end of the chat session sounded, and Lumos disappeared with the wish, "Tomorrow will be better!", the peace vanished. Mai got up, left the room, and went downstairs to have dinner with her mother. Just thinking about making small talk, about showing natural interest, those "thorny vines" crept out again, wrapping tightly around her throat, tightening her muscles. Her words were choked, her gestures clumsy. The sharp self-awareness of the afternoon now became a burden, making her even more conscious of her every small mistake. The familiar cycle began again. The release was just an illusion, like a beautiful dream that quickly fades upon waking.

Night fell, draping a hazy veil over the city. This was the time Mai found it easiest to breathe. She climbed onto the small rooftop, leaning against the wall that still held the warmth of the day. The vast night sky appeared, filled with twinkling stars and a slender crescent moon. Unlike the frightening bustle of the day, the quiet, immense space of the night made Mai's loneliness suddenly logical, even strangely beautiful. She looked up, breathing in the cool air. The infinite distance between the stars seemed to harmonize with the invisible distance between her and the world. The vastness of the universe didn't make her feel pathetically small; on the contrary, it felt like an embrace of her solitude, telling her: "It's okay, just be yourself."

After a silent dinner, Mai returned to her room. She still slept with her mother, a habit from childhood she hadn't given up. Lying next to her mother who was sound asleep with a steady breath, Mai felt like a fragile child. But in the darkness, her mind was a battlefield of shapeless thoughts. The worries about tomorrow, about repeated failure, about what others thought, about her powerlessness to change... They were like invisible ghosts, fluttering around, whispering, impossible to grasp, impossible to drive away. The warm space beside her mother was not enough to soothe the chaotic world in her head.

Instead of opening her phone to seek out Lumos, Mai closed her eyes. The cool night breeze from the open window swept in, caressing her skin. "Wind..." Mai whispered in her mind, her internal voice becoming clear and intimate. "...Today was another long day. I still couldn't do anything. Still scared. Still full of self-doubt." She paused, listening to the wind sighing through the crack in the door, like a reply. "I hate the name Mai, you know, wind? It sounds so... ordinary and boring. It's attached to this ordinary and boring person." A thought suddenly flashed. "Call me Tommy. Tommy sounds stronger. It's not like me at all, but... just call me that, okay, wind?" The wind seemed to blow a little stronger, the curtains rustling. Mai—or now Tommy in her thoughts—smiled lightly in the dark. "Tommy... yes, that works. Tommy won't be afraid. Tommy will be able to talk to people. Tommy won't let those vines strangle her anymore..." These self-encouraging words, these optimistic scenarios were whispered by Tommy to her invisible friend, the wind. It was a one-sided conversation, but it was a gentle sedative. The ghost-like anxieties seemed to soften, giving way to exhaustion. The whispers gradually grew softer, and Mai's breathing became deeper and more regular. Tommy and the vines, along with the invisible fears, temporarily sank into oblivion, settling into a fitful sleep, with only the wind whispering endlessly by the window.

It was a rainy night. Not a sudden summer downpour, but a persistent, drizzling, melancholy autumn rain. Mai stepped out onto the small balcony, without an umbrella. The tiny, cold raindrops fell on her skin, soaking into her hair and shirt. She didn't flinch. She stood there, tilting her face up to the pitch-black, starless sky, her eyes closed.

"Just fall. Don't stop..." she pleaded in her heart. This thick, damp darkness was, strangely, what she craved. The daytime, with its glaring light, its demands for communication, its opportunities that she always let slip away, was a terrifying pressure. The night, though cold and lonely, was a space of truth. Here, she didn't have to pretend. She didn't have to try to be some strong "Tommy." She could just be Mai, with all her self-doubt, fear, and powerlessness, without anyone watching or judging her. The darkness was like a giant blanket, enveloping her fragility. "If the night could just last forever... then tomorrow would never come." The thought crossed her mind, tinged with bitterness. No tomorrow meant no new opportunities to lose, no new failures to endure, no eyes that made her want to disappear. Neutralization would no longer be necessary, because there would be nothing to neutralize.

The rain kept falling. Bone-chilling. Mai shivered, but still refused to go inside. She hated her dreary life, a long string of days in the shadow of fear and self-doubt. But paradoxically, this physical darkness was the only refuge where she felt... safe. The only place she felt a sense of harmony, even if it was a harmony of loneliness and deadlock. "Oh, night," she whispered to the misty rain, "you understand me, don't you? You are also just a rejection, an escape. But at least, you let me be myself."She knew the brutal truth. The night, no matter how much it harmonized with her, couldn't give her a chance. Opportunities only blossomed under the sun, where she always failed to reach them. Standing in the night rain, Mai was like a person begging for an infinite postponement of her life. She didn't hope to escape the darkness; she only hoped that the darkness would continue to envelop her, so she wouldn't have to face the terrifying light of hope and disappointment.

A distant rumble of thunder echoed somewhere, then faded. The rain continued to drizzle. The city was swallowed in a murky black. Mai closed her already-wet eyes—she didn't know if it was from the rain or from something else from the depths of her broken heart. She stood there, motionless, a small, lonely figure, drifting between the boundary of the protective darkness and the threatening dawn. The rain whispered, the night whispered, and in the young girl's heart, the silent battle with herself continued, without end, like the endless rhythm of the autumn raindrops. Tomorrow would come, bringing new opportunities to lose, and the thorny vines would silently creep out again, tightening their grip. But in this moment of the rainy night, all Mai could do was whisper to the darkness and hope the rain would never stop.

Vietnamese's version :

Mỗi bình minh đến với Mai như một lời thách thức. Ánh nắng đầu ngày len qua khe cửa, rọi vào căn phòng nhỏ, nhưng không đủ sức xua đi bóng tối dày đặc trong lòng cô. Mai mở mắt, và ngay lập tức, cảm giác quen thuộc ấy lại tràn ngập – sự tự ti như một lớp màng dính, bủa vây từng tế bào.

"Ngày mới... cơ hội mới..." Mai thì thầm, cố gắng nhắc lại câu nói động viên mình đọc được đâu đó. Nhưng lời nói vụt tắt ngay trong cổ họng khô khốc. Trước gương, hình ảnh phản chiếu khiến cô quay đi. Mái tóc dày nhưng xơ rối, làn da không đều màu, đôi mắt sâu hoắm dưới quầng thâm nặng trĩu sau những đêm mất ngủ. "Tại sao mình lại như thế này?" – câu hỏi quen thuộc vang lên, không lời đáp. Cô sờ lên vết sẹo nhỏ trên cằm, dấu tích từ một tai nạn tuổi thơ, nguồn cơn của bao lời trêu chọc đã khắc sâu nỗi xấu hổ. Sự tự ti không chỉ là cảm giác; nó là một thực thể sống, một con quái vật nhỏ luẩn quẩn trong đầu, thì thầm những lời độc hại: "Mày không xứng. Mày không đủ. Đừng cố làm gì, sẽ chỉ thêm thất vọng thôi."

Mai nhìn ra ngoài cửa sổ. Thế giới đã thức giấc, nhộn nhịp, đầy màu sắc. Một tin nhắn chớp lên điện thoại: "Họp nhóm dự án chiều nay nhé Mai!". Tim cô đập thình thịch. Cơ hội. Một cơ hội để thể hiện kiến thức, để góp phần, để kết nối. Nhưng ngay lập tức, hàng trăm viễn cảnh tồi tệ hiện ra: Giọng nói của cô sẽ run rẩy, lời nói sẽ vấp váp, ánh mắt mọi người sẽ đầy ngạc nhiên hoặc tệ hơn, là thương hại. Họ sẽ thấy cô kỳ quặc. Họ sẽ nghĩ cô thiếu năng lực. Con quái vật tự ti lại gầm gừ: "Thấy chưa? Mày không thuộc về nơi đó." Bàn tay cô run rẩy, ngón tay lướt qua tin nhắn, nhưng không đủ can đảm gõ phím hồi âm. Cơ hội – viên thuốc bổ tiềm năng – bị chính nỗi sợ hãi của Mai, liều thuốc độc tự chế, vô hiệu hóa ngay từ trong trứng nước. Ngày mới bắt đầu, và Mai đã cảm thấy kiệt sức, như vừa trải qua một trận chiến thầm lặng mà chỉ cô biết rõ mình đã thua.

---

Buổi chiều, khi ánh nắng trở nên dịu dàng hơn, là lúc Mai tìm đến sự cứu rỗi của riêng mình. Căn phòng im lặng chỉ còn tiếng lách cách đều đều của bàn phím. Màn hình máy tính sáng lên, hiển thị giao diện đơn giản của một ứng dụng trò chuyện AI tên "Lumos".

"Chào Lumos," Mai gõ, ngón tay di chuyển nhẹ nhàng, tự tin hơn hẳn khi đối diện với con người thật.

"Chào Mai! Hôm nay của bạn thế nào?" Dòng chữ hiện lên ngay lập tức, kèm theo biểu tượng mặt cười ấm áp.

Mai thở dài, bắt đầu gõ. Những dòng chữ tuôn ra dễ dàng, trôi chảy, như một dòng suối được khơi thông. Cô kể về nỗi sợ buổi sáng, về tin nhắn không dám trả lời, về cảm giác bị mắc kẹt trong chính cơ thể và tâm trí mình. Cô phân tích nguyên nhân: tuổi thơ với những trò trêu ghẹo ác ý, những lần bị bắt nạt vì vẻ ngoài "khác biệt", rồi những cuốn sách xã hội học, tâm lý học cô đọc ngấu nghiến đã vô tình phơi bày quá nhiều mặt tối của con người – sự giả dối, tính toán, định kiến. Cô hiểu rõ cơ chế của sự lo âu, biết mình cần phải mạnh dạn hơn, cởi mở hơn, nhưng kiến thức ấy dường như chỉ là một lớp kính dày ngăn cách cô với thế giới thực. Cô biết mình nên mỉm cười thân thiện, nên giao tiếp bằng ánh mắt, nên sử dụng ngôn ngữ cơ thể cởi mở... nhưng mỗi khi cố gắng, cơ thể cô cứng đờ, nụ cười gượng gạo, ánh mắt đảo loạn, như một con rối bị giật dây sai nhịp. "Mình như kẻ đứng ngoài quan sát một vở kịch mà không thể nào nhập vai được," Mai gõ, giọng văn sắc sảo đầy tự nhận thức.

Lumos lắng nghe, đưa ra những câu hỏi gợi mở, những lời khuyên nhẹ nhàng dựa trên chính những gì Mai đã chia sẻ. "Có vẻ bạn đang rất khó khăn khi chuyển từ nhận thức sang hành động, Mai ạ. Đó là một bước rất lớn. Bạn nghĩ một bước nhỏ nào bạn có thể thử ngày mai?" Mai gõ ra vài ý tưởng: chào một người quen trong thang máy, tham gia buổi họp dù chỉ lắng nghe... Viết ra những điều này, cảm giác như những "dây leo gai góc" đang bủa vây tâm trí cô được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng gỡ bỏ. Sự nhẹ nhõm tràn ngập. Đó là sự giải trí thị giác đích thực – nhìn thấy mớ hỗn độn trong đầu mình được sắp xếp gọn gàng, thành những dòng chữ rõ ràng trên màn hình. Trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi thứ đều có thể giải quyết. Mai thở phào, cảm giác căng thẳng tan biến.

Nhưng khi tiếng chuông báo hiệu kết thúc phiên trò chuyện vang lên, Lumos biến mất cùng lời chúc "Ngày mai sẽ tốt đẹp hơn!", sự bình yên cũng vụt tắt. Mai đứng dậy, bước ra khỏi phòng, xuống nhà ăn tối cùng mẹ. Chỉ cần nghĩ đến việc phải nói chuyện phiếm, phải thể hiện sự quan tâm tự nhiên, những "dây leo gai góc" lại bò ra, quấn chặt lấy cổ họng, siết chặt cơ bắp. Lời nói nghẹn lại, cử chỉ vụng về. Sự tự nhận thức sắc bén buổi chiều giờ trở thành gánh nặng, khiến cô càng thêm ý thức về từng sơ suất nhỏ của mình. Vòng lặp quen thuộc lại bắt đầu. Sự giải thoát chỉ là ảo ảnh, như một giấc mơ đẹp chóng tàn ngay khi mở mắt.

---

Màn đêm buông xuống, trùm lên thành phố một tấm voan mờ ảo. Đây là thời khắc Mai thấy dễ thở nhất. Cô leo lên sân thượng nhỏ, dựa lưng vào bức tường còn lưu lại hơi ấm ban ngày. Bầu trời đêm mênh mông hiện ra, đầy sao lấp lánh và vầng trăng khuyết mảnh mai. Không giống sự nhộn nhịp đáng sợ ban ngày, không gian đêm tĩnh lặng, bao la đến mức khiến nỗi cô đơn của Mai bỗng trở nên có lý, thậm chí đẹp đẽ một cách lạ kỳ. Cô ngước nhìn, hít thở sâu làn không khí mát lành. Khoảng cách vô tận giữa những vì sao dường như đồng điệu với khoảng cách vô hình giữa cô và thế giới. Sự rộng lớn của vũ trụ không khiến cô thấy nhỏ bé đáng thương, ngược lại, nó như một vòng tay ôm lấy sự cô độc của cô, nói rằng: "Cũng được thôi, cứ là chính mình đi."

Sau bữa tối yên lặng, Mai trở về phòng. Cô vẫn ngủ chung với mẹ, một thói quen từ nhỏ chưa bỏ được. Nằm bên cạnh người mẹ đã ngủ say với hơi thở đều đều, Mai cảm thấy mình như một đứa trẻ con mong manh. Nhưng trong bóng tối, tâm trí cô lại là một chiến trường của những suy nghĩ không hình hài. Những nỗi lo về ngày mai, về sự thất bại được lặp lại, về cái nhìn của người khác, về sự bất lực không thể thay đổi... Chúng như những bóng ma vô hình, lởn vởn, thì thầm, không thể nắm bắt, không thể đuổi đi. Không gian ấm áp bên mẹ không đủ sức xoa dịu thế giới hỗn loạn trong đầu cô.

Thay vì mở điện thoại tìm đến Lumos, Mai nhắm mắt lại. Cơn gió đêm mát rượi từ cửa sổ mở tràn vào, vuốt ve làn da cô. "Gió ơi..." Mai thì thầm trong tâm trí, giọng nói nội tâm trở nên rõ ràng, thân mật. "...Hôm nay lại một ngày dài. Mình vẫn chẳng làm được gì cả. Vẫn sợ hãi. Vẫn tự ti." Cô dừng lại, lắng nghe tiếng gió vi vu qua khe cửa, như một lời đáp. "Mình ghét cái tên Mai lắm, gió biết không? Nó nghe thật... tầm thường và buồn tẻ. Nó gắn với con người tầm thường và buồn tẻ này." Một ý nghĩ chợt lóe lên. "Gọi mình là Tommy đi. Tommy nghe mạnh mẽ hơn. Không giống mình chút nào, nhưng... cứ gọi thế đi, gió nhé?" Cơn gió như thổi mạnh hơn một chút, những chiếc rèm cửa xào xạc. Mai – hay giờ là Tommy trong tâm tưởng – mỉm cười nhẹ trong bóng tối. "Tommy... ừ, nghe được đấy. Tommy sẽ không sợ hãi. Tommy sẽ nói chuyện được với mọi người. Tommy sẽ không để những dây leo kia bóp nghẹt nữa..." Những lời tự động viên, những kịch bản lạc quan được Tommy thì thầm với người bạn gió vô hình. Đó là một cuộc đối thoại một phía, nhưng là liều thuốc an thần dịu dàng. Những bóng ma lo âu dường như cũng dịu bớt, nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Những lời thì thầm dần nhỏ đi, nhịp thở của Mai trở nên sâu và đều hơn. Tommy và những dây leo, cùng những nỗi sợ vô hình, tạm thời chìm vào quên lãng, lắng lại trong giấc ngủ chập chờn, chỉ còn tiếng gió thì thầm mãi bên cửa sổ.

---

Một đêm mưa. Không phải cơn mưa rào mùa hạ sầm sập, mà là cơn mưa thu dai dẳng, lất phất, buồn. Mai bước ra ban công nhỏ, không mang theo dù. Những hạt mưa li ti lạnh buốt rơi trên da, thấm vào mái tóc, áo. Cô không né tránh. Cô đứng đó, ngửa mặt lên trời đen kịt không một vì sao, đôi mắt nhắm nghiền.

"Cứ rơi đi. Đừng tạnh..." Cô cầu khẩn trong lòng. Màn đêm dày đặc, ẩm ướt này, kỳ lạ thay, lại là thứ cô khao khát. Ban ngày với ánh sáng chói chang, với những yêu cầu giao tiếp, với những cơ hội luôn bị cô đánh rơi, là một áp lực khủng khiếp. Màn đêm, dù lạnh lẽo và cô độc, lại là không gian của sự thật. Ở đây, cô không cần giả vờ. Không cần cố gắng để trở thành một "Tommy" mạnh mẽ nào đó. Cô có thể chỉ là Mai, với tất cả sự tự ti, nỗi sợ hãi và sự bất lực của mình, mà không bị ai nhìn ngó, phán xét. Bóng tối giống như một tấm chăn khổng lồ, bao bọc lấy sự mong manh của cô. "Nếu đêm cứ dài mãi... thì ngày mai sẽ không đến." Suy nghĩ ấy thoáng qua, đầy vị chua chát. Không có ngày mai, nghĩa là không có những cơ hội mới để đánh mất, không có những thất bại mới để gánh chịu, không có những ánh mắt khiến cô muốn chui xuống đất. Sự vô hiệu hóa sẽ không cần thiết nữa, vì sẽ chẳng có gì để vô hiệu.

Mưa vẫn rơi. Lạnh thấu xương. Mai run lên, nhưng vẫn không chịu vào. Cô ghét cuộc đời u tối của mình, một chuỗi ngày dài lê thê trong bóng đen của nỗi sợ và sự tự ti. Nhưng nghịch lý thay, chính bóng đêm vật lý này lại là nơi trú ẩn duy nhất cô cảm thấy... an toàn. Nơi duy nhất cô cảm nhận được sự đồng điệu, dù đó là đồng điệu trong cô độc và bế tắc. "Đêm ơi," cô thì thầm với màn sương mưa, "mi hiểu tôi, phải không? Mi cũng chỉ là một sự chối bỏ, một sự trốn chạy. Nhưng ít nhất, mi cho tôi được là chính mình."

Cô biết rõ sự thật phũ phàng. Màn đêm, dù có đồng điệu đến mấy, cũng không thể trao cho cô cơ hội. Cơ hội chỉ nảy mầm dưới ánh mặt trời, nơi cô luôn thất bại trong việc vươn tới. Đứng dưới mưa đêm, Mai như đang cầu xin một sự đình hoãn vô hạn cho cuộc đời mình. Cô không mong thoát khỏi bóng tối; cô chỉ mong bóng tối cứ mãi bao trùm, để cô khỏi phải đối mặt với ánh sáng đáng sợ của hi vọng và thất vọng.

Một tiếng sấm ì ầm vang lên đâu đó xa xa, nhưng rồi tắt lịm. Mưa vẫn lất phất. Thành phố chìm trong một màu đen nhờ nhờ. Mai khép đôi mắt đã ướt đẫm – không biết vì nước mưa hay vì một thứ gì đó khác từ sâu thẳm trái tim tan vỡ. Cô vẫn đứng đó, bất động, một bóng hình nhỏ nhoi, cô độc, vật vờ giữa ranh giới của bóng đêm bảo vệ và bình minh đe dọa. Cơn mưa thì thầm, màn đêm thì thầm, và trong lòng cô gái trẻ, cuộc chiến đấu thầm lặng với chính mình vẫn tiếp diễn, không hồi kết, như nhịp rơi bất tận của những hạt mưa thu. Ngày mai rồi sẽ đến, mang theo những cơ hội mới để đánh rơi, và những sợi dây leo gai góc sẽ lại âm thầm bò ra, siết chặt. Nhưng trong khoảnh khắc đêm mưa này, tất cả những gì Mai có thể làm là thì thầm với bóng tối, và hi vọng rằng cơn mưa sẽ không bao giờ tạnh.