Năm tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua tại ngôi làng nhỏ nép mình giữa núi rừng Hoang Giới. Sau những ngày dài ngập tràn tiếng cười và sự chăm sóc của cha mẹ, của cả cộng đồng, tiểu Uyển Nhi giờ đây đã tròn ba tuổi. Cô bé càng lớn càng xinh xắn, lanh lợi, đôi mắt đen láy có chút ánh xám xanh huyền ảo luôn ánh lên vẻ tinh nghịch, mái tóc đen nhánh ngày nào giờ đã dài chấm vai, được Lạc Anh khéo léo tết thành những bím tóc nhỏ xinh xắn, cài thêm vài bông hoa rừng đủ màu sắc. Uyển Nhi đã biết chạy nhảy khắp làng, tiếng cười trong trẻo của cô bé như nguồn vui bất tận cho tất cả mọi người.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày tiểu Uyển Nhi tròn ba tuổi. Không chỉ gia đình Dạ Thần, mà cả ngôi làng nhỏ đều cùng nhau tổ chức một buổi lễ linh đình. Khoảng sân rộng nhất giữa làng được trang hoàng bằng những dải lụa đủ màu do chính tay Lạc Anh và những người phụ nữ khác dệt nên. Từ sáng sớm, tiếng cồng, tiếng chiêng đã vang lên rộn rã, hòa cùng tiếng trống thúc giục. Mọi người, từ người già đến trẻ nhỏ, đều mặc những bộ y phục đẹp nhất, cùng nhau nhảy múa những điệu múa truyền thống của các bộ tộc Hoang Giới, những điệu múa mô phỏng cảnh săn bắn, cảnh gieo trồng, cầu mong một cuộc sống ấm no, bình yên.
Nhưng niềm vui và sự bình yên ấy không hề hay biết rằng, tử thần đang đến rất gần.
Cách đó không xa, ẩn mình trên một vách núi đá cheo leo, nơi có thể bao quát toàn bộ ngôi làng nhỏ phía dưới, một toán người áo đen đang âm thầm quan sát. Chính là đám sát thủ của Hắc Phong Đường.
"Trong sơ đồ chỉ dẫn, có vẻ như chúng ta đã gần đến mục tiêu rồi," một tên trong bọn lên tiếng, giọng rè rè.
Một gã khác, thân thủ có vẻ lanh lẹn hơn, vừa trèo xuống từ một mỏm đá cao hơn, nơi có tầm nhìn tốt nhất, nói với kẻ cầm đầu mặt sẹo:
"Đại ca, đúng là ngôi làng đó rồi! Ta đã nhìn thấy khói bếp và cả những bóng người đang nhảy múa phía dưới. Chúng ta chỉ còn cách chúng vài dặm đường núi nữa thôi, rất gần rồi!"
Gã cầm đầu mặt sẹo liếm mép, ánh mắt lóe lên tia tham lam và tàn độc khi nghĩ đến số tiền thưởng khổng lồ. Hắn vung tay, giọng đầy sát khí:
"Tốt lắm! Anh em, chuẩn bị tinh thần! Chúng ta sẽ đợi đến khi đêm xuống, lúc chúng mệt mỏi nhất sau cuộc vui, rồi sẽ 'đến' bất ngờ, giành cho chúng một 'món quà' không thể nào quên!"
Tiếng ngựa khẽ hí lên khi chúng được thúc nhẹ, tiếng vũ khí va chạm leiseng keng, và một tiếng thét trầm thấp, đồng thanh đầy máu lạnh của đám sát thủ vang lên trong gió núi: "Giết!"
Trong khi đó, tại ngôi làng, không khí lễ hội vẫn đang ở đỉnh điểm. Lạc Anh và Dạ Thần nắm tay nhau, mỉm cười nhìn Uyển Nhi đang được một người chị lớn hơn trong làng dắt đi chơi giữa vòng người nhảy múa. Các nữ tử, là vợ của những thị vệ trung thành với Dạ Thần, cũng đang cùng nhau cất lên những câu hát dân ca trong trẻo, giai điệu khi thì du dương, khi thì rộn rã. Tiếng sáo trúc véo von hòa cùng tiếng trống trầm hùng, tạo nên một bản hòa ca của sự sống và niềm vui.
Bỗng nhiên, giữa lúc mọi người đang say sưa trong tiếng nhạc và điệu múa, một vầng sáng chói lòa từ trên trời cao bất ngờ giáng xuống! Ánh sáng mạnh đến mức khiến tất cả mọi người phải nheo mắt, không nhìn thấy gì xung quanh trong giây lát. Nhưng kỳ lạ thay, luồng sáng ấy không lan tỏa rộng mà dường như ngưng tụ lại, rồi như một tia sét vô hình, chiếu thẳng vào mi tâm của tiểu Uyển Nhi đang ngơ ngác nhìn lên. Khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, rồi ánh sáng đột ngột biến mất, trả lại bầu trời trong xanh và ánh nắng rực rỡ của buổi chiều.
Mọi người còn chưa hết bàng hoàng, Dạ Thần đã lao đến bên con gái, lòng đầy lo lắng.
"Uyển Nhi! Con có sao không?"
Tiểu Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn cha rồi lại nhìn mẹ, rồi bất ngờ bật khóc ré lên.
Lạc Anh vội ôm lấy con, dỗ dành: "Ngoan nào, Uyển Nhi ngoan, không sao đâu con. Có mẹ đây rồi."
Trong làng có một lão ngự y già, vốn là người của một bộ tộc du mục nhưng sau này định cư lại đây, kinh nghiệm phong phú. Lão được mời đến bắt mạch cho Uyển Nhi. Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng, lão ngự y lắc đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu:
"Lạ thật! Mạch tượng của tiểu cô nương này hoàn toàn bình ổn, không có chút dấu hiệu nào của việc bị tổn thương cả. Thậm chí, ta còn cảm thấy luồng sinh khí trong người con bé dường như còn mạnh mẽ hơn trước. Sức mạnh của con bé... có chút gì đó khác người thường, khó mà diễn tả được."
Nghe vậy, Dạ Thần mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút hoang mang. Ánh sáng đó là gì? Tại sao lại chiếu vào Uyển Nhi? Chàng cố gắng trấn an mình: Có lẽ... đó là một điềm lành, là trời cao chiếu soi, ban phước cho Uyển Nhi của chúng ta chăng?
Nhưng người kể chuyện lại biết rằng, luồng ánh sáng huyền bí đó không đơn giản chỉ là một điềm lành. Nó là một dấu ấn cổ xưa, một sự thức tỉnh tiềm ẩn. Đó là tín hiệu báo rằng, khi Uyển Nhi tròn mười tuổi, huyết mạch đặc biệt của cô bé, một dòng máu có thể mang trong mình cả di sản của Tà Dương Tộc lẫn những ảnh hưởng từ quả cầu nguyên thần mà Lạc Anh đã gieo mầm, sẽ bắt đầu thức tỉnh mạnh mẽ, mở ra một con đường tu luyện phi phàm nhưng cũng đầy thử thách cho nàng công chúa nhỏ của Hoang Giới.
Tiếng khóc của Uyển Nhi đã ngớt. Lạc Anh vỗ về con, nói với Dạ Thần:
"Chắc con bé đói rồi. Thiếp phải vào bếp nấu cho con chút cháo loãng."
Dạ Thần gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Uyển Nhi. Chàng vẫn cảm thấy một sự lo lắng, một nỗi bất an mơ hồ không thể giải thích được, dù cho lão ngự y đã nói con bé không sao cả. Tại sao lại là Uyển Nhi? Ánh sáng đó thực sự có ý nghĩa gì?
Đúng lúc đó, khi Lạc Anh bế Uyển Nhi quay lưng bước vào nhà, Dạ Thần thoáng thấy, hoặc có lẽ chỉ là ảo giác do ánh nắng chiều chiếu rọi, một tia sáng cực nhỏ, một chấm màu đỏ sẫm như một giọt máu đông, mờ mờ ảo ảo lóe lên rồi lại vụt tắt ở ngay vị trí sau gáy, gần xương sống của Uyển Nhi. Nó chỉ hiện ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi biến mất, nhanh đến mức Dạ Thần tự hỏi liệu mình có nhìn lầm hay không. Chàng định thần nhìn lại, nhưng không thấy gì nữa. Lạc Anh đã bế Uyển Nhi vào trong nhà.
Có lẽ... chỉ là mình quá căng thẳng thôi. Dạ Thần tự nhủ, rồi lắc đầu xua đi những ý nghĩ không đâu. Chàng quay lại hòa vào không khí lễ hội của làng, cố gắng gạt bỏ những lo lắng vừa rồi. Họ giờ đây đang rất hạnh phúc, một niềm hạnh phúc bình dị giữa những ngày dài tưởng chừng như sẽ kéo dài vô tận, không gì có thể phá vỡ được.